Chương trước
Chương sau
Diệp Tiểu Manh lắc lắc đầu, “Năm đó ta được cha đưa ra Thượng Hải, vừa đúng lúc cha mẹ của Diệp Thiếu Dương cũng phải lên Mao Sơn thăm hắn, tiện đường, nên mới cùng nhau lên Mao Sơn du ngoạn, ta cũng chỉ gặp hắn có mỗi lần đó thôi.”

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, lục tung ký ức của mình, số lần cha mẹ lên núi thăm hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì thế hắn còn nhớ rất rõ, đúng là có một lần cha mẹ hắn dẫn theo người họ hàng lên Mao Sơn……Hồi tưởng lại, năm hắn tám tuổi hay mười tuổi gì đó.

Chỉ nhớ lần đó, cha mẹ có giới thiệu cho hắn làm quen một cô bé, bộ dáng chừng khoảng năm sáu tuổi.

Chẳng lẽ, đó chính là người đẹp giờ đây đang đứng trước mặt hắn hay sao?! Đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó, nhìn Diệp Tiểu Manh nói: “Không đúng, ngươi cũng là đệ tử Mao Sơn, vì sao lại chỉ gặp hắn có một lần?”

Diệp Tiểu Manh lúc này mới ý thức được mình đã lỡ miệng, trông có vẻ mất tự nhiên, nghiêng mặt, nhỏ giọng nói khẽ: “Ta không phải đệ tử chính thức của Mao Sơn, không nên hỏi, sau này có dịp sẽ nói cho ngươi biết.”

Diệp Thiếu Dương tuy rằng lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng nàng đã nói như vậy, hắn cũng không tiện truy vấn, để tránh nàng nghi ngờ.

Tiểu Mã tỏ ra thích thú, hướng Diệp Tiểu Manh cười nói: “Ngươi gặp hắn có một lần lúc còn nhỏ xíu, vậy mà vẫn nhớ rõ như vậy sao.

Thật là lợi hại.”

Diệp Tiểu Manh nhún vai, “Ta nhớ rõ hắn, là bởi vì hắn là đệ tử nội môn Mao Sơn, gia tộc bọn ta chỉ có duy nhất hắn làm pháp sư, hắn tài giỏi như vậy, ta vẫn luôn lấy hắn làm gương.”

Hướng Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, nói: “Đệ tử nội môn của Mao Sơn, chắc ngươi biết điều đó có ý nghĩa gì chứ?!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ừ, pháp thuật so với ta nhất định lợi hại hơn nhiều.”

“Ngươi đã từng nói, Mao Sơn không dễ dàng thu nhận đệ tử nội môn, ca ca ta không chừng đã là chân nhân.

Một tên đệ tử ngoại môn kém cỏi như ngươi, lấy cái gì mà dám so sánh với ca ca ta chứ.”

Tiểu Mã vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, có ý an ủi nói: “Diệp tử, so pháp thuật với người ta thì ngươi còn thua xa, nhưng ta thấy ngươi so với cái tên Diệp Thiếu Dương kia chắc chắn đẹp trai hơn rất nhiều.”

Diệp Thiếu Dương để tay lên cằm tạo dáng, mỉm cười quyến rũ.

Kết quả, Diệp Tiểu Manh hừ một tiếng nói: " Thiếu Dương ca của ta tuy lúc đó mới chỉ hơn mười tuổi, đã rất đẹp trai rồi, còn ngươi ư, hứ.”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, đối với dung mạo của mình sinh ra hoài nghi: mình chẳng lẽ lại tàn tạ đến thế sao, còn không bằng một tên oắt con mười tuổi.

Thật là đáng buồn:( Ba người lại tiếp tục lên đường, Diệp Thiếu Dương thử dò hỏi, lần này quê nhà gặp hoạ, vì sao không tìm cái tên “Diệp Thiếu Dương”

kia về xử lý.

Diệp Tiểu Manh trả lời, Diệp bá đã tìm cách liên lạc với chưởng môn Mao Sơn -Thanh Vân Tử, nhờ lão phái Diệp Thiếu Dương xuống núi, nhưng không hiểu vì sao đến giờ vẫn còn chưa thấy tăm hơi.

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, cha con Diệp Tiểu Manh đương nhiên là biết Thanh Vân Tử! Đột nhiên nghĩ đến, sư phụ kêu mình về quê, chính là do Diệp bá thông báo, nhưng rõ ràng là bị quái vật gây Hạn bạt quấy phá, sao sư phụ lại nói là thi sát, chẳng lẽ lão đã xác định được Hạn Bạt có quan hệ với thi sát? Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đêm nay sẽ gọi điện thoại cho Lão Quách, nếu sư phụ đi tìm hắn, không chừng hắn sẽ có cách liên lạc với sư phụ, chuyện này, bất luận thế nào, cũng phải tìm sư phụ hỏi cho rõ ràng.

Bất chợt, Diệp Tiểu Manh hừ một tiếng rồi nói: “Hạn Bạt là cái thá gì chứ, nếu Thiếu Dương ca của ta tới, sẽ tiêu diệt nó trong vòng một giây”

Tiểu Mã vỗ vào bả vai Diệp Thiếu Dương, cười cười.

Diệp Thiếu Dương không nói được câu nào, thật muốn nói với Diệp Tiểu Manh một tiếng, "đại muội tử ngươi nghĩ quá nhiều rồi, kỳ thật ta cũng không lợi hại đến thế đâu……" Đi đến bãi tha ma, tìm được ngôi mộ kia, Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã đều sợ máu me, không muốn động thủ, Diệp Thiếu Dương đành phải tự mình ra tay.

“Huynh đệ, dù sao ngươi cũng đã chết, xin lỗi a.”

Diệp Thiếu Dương bắt đầu dùng tay quật mồ.

Diệp Tiểu Manh lập tức nói: “Ngươi hủy hoại thi thể của người ta, ít nhiều cũng nên có chút tiền giấy hương nến gì đó, để tế bái chứ”

“Giờ đã tối rồi, đốt lửa sẽ dễ bị phát hiện,”

Diệp Thiếu Dương nói, “Vạn nhất bị người ta tóm được, sẽ bị coi như mấy tên trộm mộ, lúc đó có miệng cũng không thể nói cho rõ ràng.”

“Tự tiện hủy thi thể người ta, chính là đã vi phạm đạo đức pháp sư, lại nói người này vừa mới chết, chắc cũng chưa qua thất đầu, ngươi không sợ hắn tới tìm ngươi sao?”

“Yên tâm đi, hắn không đi tìm ngươi là được chứ gì.”

Diệp Thiếu Dương bắt đầu động thủ, lòng chẳng hề lo lắng hồn phách chủ mộ tới tìm hắn trả thù, nói ra, đúng là nực cười, bản thân hắn cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ quỷ.

Có thách, cái tên quỷ hồn này cũng không dám tìm hắn tính sổ.

Diệp Thiếu Dương một hơi đào sâu xuống dưới ngôi mộ mà Diệp Thu Linh mới đắp, sau đó chui nửa thân mình vào bên trong, sờ thấy thi thể, liền lôi ra.

Trời tối, nhìn thấy cỗ thi thể chẳng còn nguyên vẹn kia, Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh đều cảm thấy kinh tởm, rùng mình quay đầu đi.

Diệp Thiếu Dương cũng mặc kệ, lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, từ trên mặt thi thể cắt lấy một miếng thịt, lấy ra một tấm linh phù, định gói lại.

Nhìn tấm linh phù, bất chợt nhớ ra, may mà Diệp Tiểu Manh không phát hiện, liền nhanh tay thu hồi lại tấm linh phù màu tím, tìm Diệp Tiểu Manh xin mấy tấm linh phù màu vàng.

Đem miếng thịt người chết gói ghém cẩn thận, sau đó đưa thi thể về lại mộ huyệt, đắp đất, chôn cất đàng hoàng.

Nửa giờ sau, ba người cùng nhau đi ra phía sau nhà Ngô lão thái, Diệp Thiếu Dương ghé mắt qua tường nhòm vào bên trong, Ngô lão thái không có trong sân, tám phần là ở trong nhà, bọn quái miêu cũng không thấy đâu, chỉ có một con đang nằm vắt vẻo trên cây hồng góc sân, đôi mắt đỏ mở to,không nhúc nhích, bộ dáng như đang canh chừng.

Diệp Thiếu Dương trở lại góc chân tường, tìm lấy một nhánh cây, đào ra một cái hố, từ trong ba lô lấy ra một con chén to, úp xuống, miệng chén áp sát mặt đất, sau đó lấy miếng thịt ra khỏi tấm linh phù, bỏ vào bên trong.

Diệp Tiểu Manh ban đầu còn bực bội khi thấy hắn làm thế, nhưng sau này mới hiểu được: Hắn làm vậy để dẫn đường con giun bò vào trong chén, dễ dàng bắt giữ.

“Lúc trước ta ở trên núi bắt cửu hương trùng, cũng làm như vậy,”

Diệp Thiếu Dương nói, “Chỉ có điều là dùng chậu rửa mặt với máu gà, một đêm có thể bắt được cả chậu.”

Diệp Tiểu Manh buồn bực nói: “Bắt nhiều cửu hương trùng như vậy làm gì?”

“Thì, phơi khô mang ra tiệm thuốc, bán lấy tiền chơi game.”

“Ham chơi thế sao mà nên thân.”

Diệp Tiểu Manh nhìn hắn giáo huấn.

Diệp Thiếu Dương cười cười, không lên tiếng.

Diệp Tiểu Manh vẽ một tấm Địa hỏa phù, ném vào cái bát.

Dùng âm hoả màu xanh biếc, nướng khối thịt người chết.

Âm hỏa độ nóng rất thấp, sẽ không nướng cháy thịt, nhưng có thể làm cho mùi máu tươi phát huy đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, mùi máu tươi đã lan toả ra chung quanh, chui vào trong lỗ mũi ba người, một mùi là lạ, rất khó ngửi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.