Chương trước
Chương sau
Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, “Đúng vậy, ta cũng nghe nói quê nhà xuất hiện Hạn Bạt, nên vội vã trở về điều tra, nhưng ta chỉ có một mình, thân cô thế mỏng, vừa đúng lúc ngươi cũng biết chút pháp thuật, theo hỗ trợ cho ta đi.

Chúng ta sẽ cùng nhau điều tra chuyện này rõ ràng, còn chuyện trảm yêu trừ ma, nếu sợ thì cứ nói thẳng ra...”

Nói xong, đưa mắt nhìn, chờ Diệp Thiếu Dương trả lời.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, “Sợ nhưng thật ra cũng không sợ lắm, tuy nhiên nếu ngươi muốn hợp tác, thì cũng nên nói rõ ràng cho ta hay, pháp thuật của ngươi …học được từ đâu?”

“Ta à, ta là đệ tử Mao Sơn.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng đột nhiên chấn động, ngẩn ra nhìn cô nàng, “Đệ tử Mao Sơn?”

Diệp Tiểu Manh đắc ý gật gật đầu, “Tuy ta học nghệ không tinh, nhưng đích thực là đệ tử Mao Sơn.

Thế còn ngươi, thuộc môn phái nào?”

“Ta……”

Diệp Thiếu Dương xốc lại tinh thần, thuận miệng nói cho có lệ: “Ta là đệ tử ngoại môn Long Hổ Sơn.”

Diệp Tiểu Manh mắt sáng ngời, nói: “Long Hổ Sơn cũng không tồi, rất thích hợp làm trợ thủ cho ta.”

Diệp Thiếu Dương chỉ khẽ mỉm cười, nói “Ta nghe nói, Mao Sơn rất hiếm khi thu đệ tử, ngươi thuộc…… nôi môn hay ngoại môn?”

“Bây giờ ta chưa thể nói cho ngươi biết,”

Diệp Tiểu Manh trên mặt có chút mất tự nhiên, “Được rồi, nếu ngươi đã là anh họ của Tiểu soái, ta đối với ngươi cũng tín nhiệm, vậy thì chúng ta hợp tác đi,”

nói rồi quay sang Tiểu Mã đang đứng ngơ ngẩn bên cạnh, nói: “Đúng rồi, ngươi cũng là pháp sư sao?”

“Ta…… ta theo hắn học vẽ phù.”

Tiểu Mã trả lời.

Diệp Tiểu Manh bật cười, nói thẳng tưng không chút kiêng dè: “Bản thân hắn chẳng phải cũng đang học pháp thuật sao, ngươi cứ học cùng hắn đi, sau này có dịp ta sẽ dạy ngươi một ít.”

Tiểu Mã nhếch mép cho có lệ, nói, “Đúng vậy, đi theo ngươi học tập cũng tốt, ngươi vốn là đệ tử Mao Sơn mà ”

Nói xong quay sang liếc mắt, ý vị nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Diệp Tiểu Manh không hiểu được trong lời nói của hắn có ý tứ gì nên hướng qua Diệp Thiếu Dương nói: “Các ngươi tới đây sớm hơn ta, đối với chuyện Hạn Bạt, có phát hiện gì không hả?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng rối bời, cuối cùng cũng đem chuyện lão thái bà nuôi quái miêu kia nói cho nàng hay, những chuyện khác không hề nhắc tới.

Diệp Tiểu Manh nghe xong, nhíu mày trầm tư một hồi, nói: “ Về chuyện lão thái kia cùng cô con gái nuôi, khi nào về nhà ta sẽ hỏi cha ta, thế còn có chuyện gì khác nữa không?”

“Không có,”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Bọn tôi cũng vừa mới tới được có một hai ngày.

À mà chuyện mấy ngôi mộ mọc cỏ xanh kia, ngươi thấy thế nào hả?”

“Ta hoài nghi là có người cố ý hãm hại Diệp gia chúng ta, bởi chỉ có phần mộ tổ tiên nhà chúng ta có cỏ mọc như vậy, các thôn khác đều không có gì, sao lại thế kia chứ……”

Diệp Tiểu Manh lắc đầu, “Ta thật cũng không hiểu ra sao, cho nên mới tìm các ngươi hỗ trợ, mọi người cùng nhau nghĩ cách điều tra vậy.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tuy trong bảy ngôi mộ không có Hạn Bạt, nhưng sào huyệt của nó nhất định nằm dưới một phần mộ nào đấy, chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm, không chỉ ở phần mộ của tổ tiên mà còn nên mở rộng tìm kiếm, xem các thân tộc khác được chôn cất ở đâu, tại đồng ruộng hay là tại địa phương khác.”

Tiểu Mã nghe thế bật ra một câu: “Nơi này có mấy cái thôn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu chúng ta cứ tìm kiếm như vậy, thì rất mất thời gian ”

Diệp Tiểu Manh nói: “Kỳ thật không cần tốn công như vậy đâu, trước tiên thi thể phải không bị hư thối, mới có cơ hội biến thành quái vật gây hạn hán, cho nên những ngôi mộ lâu đời, về cơ bản mà nói, có thể bỏ qua, chúng ta chỉ cần điều tra rõ nhà ai gần đây có người chết, rồi nhìn trên mộ phần một cái là biết ngay phải không nào.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy đâu, nếu như đây thật sự là âm mưu, quái vật gây hạn hán nhất định đã được giấu đi, bằng không đã sớm bị phát hiện, ví như bọn họ cố tình dấu diếm người chết, sau đó lại đem chôn ở một nơi bí mật khác thì sao.”

Diệp Tiểu Manh sửng sốt, nói: “Ý ngươi là, có người cố tình chế tạo ra quái vật gây hạn hán sao?”

“Ta chỉ là hoài nghi, thực sự có khả năng này.”

Diệp Tiểu Manh trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói: “Nếu thế, thì tương đối phiền toái đây, ta phải về nói chuyện với cha của ta đã, rồi mới tìm ra biện pháp.

Vậy bây giờ ngươi cứ dẫn ta đi xem cái lão thái bà kia đã?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Bước đầu bọn ta cứ điều tra về cô con gái nuôi kia đi, rồi sẽ lên kế hoạch sau.”

Diệp Tiểu Manh cũng tỏ vẻ đồng ý, nói phải về nhà để hỏi thăm cha là Diệp bá đã, rốt cuộc Diệp bá là thôn trưởng, đối với nhân sự trong thôn cũng biết rõ ràng hơn.

Hai bên liền trao đổi số điện thoại, hẹn buổi chiều sẽ cùng nhau hành động, xong xuôi Diệp Tiểu Manh liền cáo từ rời đi.

Chờ cô nàng đi rồi, Tiểu Mã đóng cửa lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Cô ta sao lại sảng khoái thừa nhận chính mình là đệ tử Mao Sơn như vậy nhỉ, chẳng lẽ là Mao Sơn bắc tông thật sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, trầm ngâm nói: “Cô ta nhất định là đang nói dối, lúc này Mao Sơn bắc tông đang bị giới Pháp Thuật tẩy chay, cô ta không có lý nào lại thừa nhận như vậy.

Chắc tám phần là muốn làm chúng ta tưởng rằng cô ta là đệ tử của Mao Sơn nam tông.

Nói cách khác, cô ta vẫn chưa biết được thân phận của tôi.”

Tiểu Mã nói: “Ngươi biết rõ cô ta là kẻ lừa đảo, sao không vạch trần, lại còn cùng người ta hợp tác, ngươi muốn quậy cái gì thế hả?!”

“Ta phải tiếp cận Tiểu Manh, chỉ có như vậy mới biết rõ hơn về con người cô ta, nếu như cô nàng tiếp cận ta với mục đích xấu, thì ta sẽ tương kế tựu kế, xem rốt cuộc cô ta đang làm cái trò hề gì.”

“Vậy chẳng phải là...cả hai người đều đang lừa phỉnh nhau hay sao, đều chơi trò tâm lý chiến gì gì đó.”

Tiểu Mã lúc lắc cái đầu, cảm thán nói.

“Ta cũng không định làm như vậy.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, ngả người về phía sau, “Mỗi lần thế này đều phải tính tính toán toán, thực chẳng còn hứng thú gì để tróc quỷ nữa.”

Giữa trưa, mới vừa cơm nước xong không lâu, Diệp Thiếu Dương đã nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Manh, hẹn hắn gặp mặt ở đầu thôn đông.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã chạy đến, vừa thấy mặt, Diệp Tiểu Manh liền nói rằng mình đã hỏi được chút chuyện về lão thái bà kia cùng cô con gái nuôi.

“Lão thái kia họ Ngô, được gả đến thôn của chúng ta, trượng phu chết đã nhiều năm, mẹ goá con côi, vốn dĩ tính tình đã khá kỳ quái, cùng người trong thôn rất ít lui tới, còn cô con gái nuôi, tên là Diệp thu linh, từ nhỏ đã là cô nhi, được Ngô lão thái nuôi lớn, năm nay chưa đến bốn mươi tuổi, không kết hôn, là một bà cô già chưa chồng.”

Diệp Tiểu Manh vừa nói, vừa dẫn bọn hắn đi về hướng nhà của diệp thu linh.

“Diệp thu linh trước kia có mở một quầy bán bánh màn thầu, nhưng vừa mới phải đóng cửa cách đâu không lâu, ngày thường cùng hàng xóm xem chừng cũng không có giao lưu gì, không ai biết cô ta dựa cái gì mà sống qua ngày, quả thực rất là thần bí.

Cha ta nói, cô ta cùng Ngô lão thái trước kia quan hệ cũng không tốt, thường xuyên cãi nhau, Ngô lão thái chính vì thế mới một mình bỏ vào trong thôn cũ ở.

Sau này khi có nạn hạn hán, mỗi ngày cô ta cũng đều mang cơm cho Ngô lão thái vào lúc chạng vạng tối, không ít người đến hỏi thăm, nhưng chẳng hiểu sao cô ta không nói với ai một lời nào.”

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới đầu thôn đông, Diệp Tiểu Manh chỉ vào một cái sân, nói khẽ với hai người nói: “Đây là nhà của diệp thu linh, cô ta còn có cái xưởng làm màn thầu trên núi, bình thường nếu không lên núi thì cũng ở chỗ cửa hàng thôi.

Trước tiên thử xem cô ta có nhà không đã, các ngươi chờ ở đây nha”

Nói xong một mình đi đến phía cửa chính nhà diệp thu linh, gõ vang mấy tiếng, rồi la lớn: “Thu linh, cô có ở nhà hay không?”

Không có ai đáp trả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.