Chương trước
Chương sau
Tiểu Mã chẳng biết xấu hổ là gì, cười ngây ngô, rồi ôm bả vai Diệp Soái, vừa đi vừa thấp giọng nói “Con cương thì kia đã bị ta giết chết, nhưng trong cơ thể nó có thi độc, chờ đến khi phơi nắng nó một thời gian, thi độc tan hết rồi, mới có thể lấy răng của nó …..”

Diệp Soái tin là thật, dò hỏi hắn quá trình giết cương thi như thế nào, Tiểu Mã được dịp liền thổi phồng lên như thần, nói xong còn dặn dò hắn đừng có nói ra bên ngoài.

Diệp Thiếu Dương ở phía sau bĩu môi, nghĩ thầm hắn thổi như thần vậy, làm như là Tôn Ngộ Không đang đấu với Nhị Lang Thần vậy, có mà nói ra cũng không có người nào tin.

Về đến nhà, thấy nhị thẩm vẫn còn chưa ngủ, ở trong nhà chính xem tivi, nhìn thấy bọn họ về thì hỏi đã làm gì.

Diệp Soái nói lên đi lên tập chơi, Nhị thẩm cũng tin đó là thật, xuống bếp lấy lên mấy cái bánh nướng áp chảo chia cho ba người ăn khuya.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã cảm ơn, rồi đi vào nhà vệ sinh, mỗi người múc nước từ thùng gỗ tẩy rửa tay chân rồi lên trở lại phòng, một bên gặm bánh nướng, một bên nói về chuyện Hạn Bạt.

Tiểu Mã tò mò hỏi cái lão Lưu kia vì sao bị biến thành hạn thi “Trên người hắn là ôn khí, là do Hạn Bạt làm ra, Hạn Bạn muốn hại người, thì sao không trực tiếp thả ra ôn dịch cho rồi, còn muốn tạo ra hạn thi để làm cái gì?”

Diệp Thiếu Dương nói “Hạn Bạt cũng không phải là muốn hại người, cũng không phải là nó không muốn, mà là hại người đối với nó cũng không có chỗ tốt nào, ngược lại làm hỏng thêm việc.”

Thấy Tiểu Mã còn khó hiểu, liền giải thích tiếp “Hạn bạt trước khi tu luyện thành công, ban ngày là không thể đi ra sào huyệt được, nó lại phải dựa vào nước để tu luyện, cho nên trong phạm vi tà khí nó bao phủ, có càng nhiều người thì đối với nó càng tốt, bởi vì những người này không có nước uống, sẽ tìm biện pháp kiếm nước về.

Đặc biệt là trong xã hội hiện đại này, giao thông thuận tiện, không có khả năng để người chết khát, những người đó sẽ từ nơi khác lấy nước đem lại đây dùng để sinh hoạt, lại có một bộ phận bị Hạn Bạt làm bốc hơi đi.

Nếu Hạn Bạt vô cớ giết người, hoặc là tản ra ôn khí, chết nhiều người, những người khác sẽ bỏ chạy hết, Hạn Bạt sẽ không có nhiều nước để bốc hơi lấy mà tu luyện, chỉ có thể dựa vào nước mưa, tốc độ tu luyện cũng sẽ chậm lại.”

Tiểu Mã nghe giải thích xong, chậm rãi gật đầu, nói “Còn lão Lưu kia thì như thế nào biến thành hạn thi, ôn khí trong cơ thể nó là ở đâu ra?”

Diệp Thiếu Dương lót hai tay vào sau đầu, dựa vào đầu tường, trong miệng ngậm cái bánh nướng nhai vài cái, nói “Hạn bạt phải trải qua các lần tiến hóa,chín ngày một lần biến đổi, mỗi lần tiến hóa, đều phải giết một người mang theo mệnh thủy trong ngũ hành, lấy ra hồn hạch bổ sung cho tà linh lực lượng, như thế mới có thể duy trì nguồn nước bốc hơi ở vùng phụ cận.

Người bị giết này, sẽ bị lây nhiễm ôn khí, trong máu thịt sinh ra biện hóa, hai mươi tám ngày sau thì mới có thể chân chính thành hạn thi, sẽ đi theo Hạn Bạt, trở thành con rối thi phó của nó.

Hạn thi trước khi thành hình, cũng sẽ không chủ động đả thương người, mà trốn đi tu luyện, cho nên lão Lưu mới tiến vào trong hầm, nếu nó muốn hại người thì đã sớm thả ra ôn dịch.”

Tiểu Mã nghe xong, thì ngẩn ra nói “Thế vì sao lúc nãy nó lại chủ động bắt ta?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai “Cương thi đều ngu ngốc, nhưng là đối với hơi thở pháp thuật rất là mẫn cảm, ta lúc bày Ngũ Hành Hành trận, nó liền cảm giác được biến hóa xung quanh, biết chúng ta là pháp sư, ngươi lại còn khoe khoang cúi xuống gần nó, thế không tóm lấy ngươi thì tóm ai?”

“Đệch!”

Tiểu Mã tắt tiếng.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc rồi nói “Lúc trước còn không có nghe qua trong thôn còn có hạn thi nào xuất hiện, cho nên lão Lưu là con thứ nhất, Hạn Bạt mới chỉ tiến hóa một lần, còn có bốn lần nữa, nói khác đi, nếu chúng ta không sớm bắt được nó, thì nó còn sẽ giết bốn người nữa…..”

Tiểu Mã nhíu mày nói “Ngươi có tập có lớn hay không, đường kính cũng hơn mười dặm, nhiều thôn nữa, hạn bạt tùy ý giấu ở một địa phương nào đó, ngươi tìm như thế nào đây?”

Diệp Thiếu Dương lộ ra một bộ dáng cao nhân đắc đạo, cười nói “Đạo cao một thước, ma cao một trượng, biện pháp là luôn có.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu “Ngươi hình như đang nói ngược.”

“Khụ khụ.”

Diệp Thiếu Dương ho khan vài tiếng, che giấu xấu hổ, nói “Nguyên nhân hình thành hạn bạt rất phức tạp, nhưng bản chất của nó vẫn là cương thi, đều giông nhau là thi thể mới chôn không lâu mà thành, trước khi thành hình, thì không thể đi lại giữa ban ngày, cần phải ở tại sào huyệt.

Nhưng nó vẫn có tồn tại một chút ý thức, tới lúc tối, nó sẽ hóa thành hình người, trở về nhà của mình mà gánh nước, miễn cho người nhà mình chết khát.

Nếu là ở thời xưa, chỉ cần khi phát sinh ra nạn hạn do Hạn bạt làm ra, thì chỉ cần âm thầm quan sát nhà ai không thiếu nước, là có thể đại khái đoán được.

Hiện tại xã hội này là không dùng được cách này.”

Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, nói “Đúng rồi, đã qua đi giai đoạn giao thông không thuận tiện, nếu không một vùng thiếu nước, sẽ thật nhiều người khát mà chết, thôn dân sẽ bỏ chạy hết, trở thành thôn hoang vắn, hiện tại nhà cũng ít nhất cũng có nước dùng để ăn uống.”

“Uhm, nhưng muốn tìm ra Hạt bạt, còn có một biện pháp khác, Hạn Bạn ban ngày là tu luyện trong sào huyệt của nó, cũng chính là mồ của nó, bởi vì nó hấp thu hơi nước, ở nơi khác thi đất đai khô nứt, không có một ngọn cỏ, chỉ có mồ của Hạn Bạt là thổ địa ẩm ướt m cỏ cây bình thường.

Cho nên, buổi sáng ngày mai bắt đầu, chúng ta đi đến mấy thôn kia, rồi tìm xem mồ mả một lần, không sợ là không tìm ra sào huyệt của Hạn bạt.”

Tiểu Mã liền sáng mắt “Được! Ta cũng đang muốn nhìn Hạn Bạt trong truyền thuyết là trông như thế nào!”

Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng nhỏ, lúc sau thì nhận được điện thoại Tứ Bảo gọi đến, hắn cho hắn sự việc kia đã là xong rồi: Dưới áp lực của Mã Thừa cùng Trương Tiểu nhụy, nhưng tên nhà giàu kia cũng cơ bản là giao ra tiểu quỷ của mình, để hắn siêu độ, còn không muốn giao ra, cũng để lại liên hệ, một khi có tình huống gì xảy ra thi thông báo.

“Đã vất vả rổi, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”

Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Đi quanh Thạch thành một hồi, tiếp tục tìm xem có Âm huyết chi linh không.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng liền nhớ tới sự tình này, hỏi “Vậy là lần đầu gặp mặt, ngươi nói những thứ đó, là cũng không có lừa ta?”

“Đương nhiên là không, trong mấy năm ta giúp Hồ Uy làm việc, cũng luôn đi tìm kiếm Âm huyết chi linh, hiện tại thì xem ra, ở thạch thành không có, ta muốn đi chung quanh tìm xem.”

Ngừng lại một lát, rồi Tứ Bảo hỏi “Ngươi ở quê thế nào rồi, có tìm được thi sát kia không?”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói “Thi sát thì còn không có tìm được, nhưng lại gặp được Hạn Bạt.”

“Hạn Bạt?”

Bên kia điện thoại, vang lên âm thanh khiếp sợ của Tứ Bảo, trầm ngâm rồi nói “Hạn Bạt tuy là xảo trá, nhưng đối với ngươi mà nói, thì cũng không có vấn đề gì, nhưng là Hạn Bạt rất khó hình thành, cũng đều là bị pháp sư thôi hóa mà ra…..”

Diệp Thiếu Dương cũng đồng ý với quan điểm này, hắn cũng đã sớm nghĩ đến loại khả năng này: Sau lưng Hạn Bạt, rất có thể là một vị cường giả, có lẽ là pháp sư, đại yêu hay là hung quỷ.

“Cần hỗ trợ sao?”

Tứ bảo nói.

“Tạm thời thì không cần, lúc cần thiết, ta sẽ tìm ngươi.”

“Tốt, ta vừa mới cùng Tiểu Nhụy gặp mặt một tên nhà giàu, đang cùng nhau ăn khuya đây, nàng có chuyện muốn nói cùng ngươi.”

“Ách….”

Còn không chờ Diệp Thiếu Dương phản đối, điện thoại đã bị Tiểu Nhụy cướp lấy, rồi thao thao bất tuyệt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.