Chương trước
Chương sau
Tạ Vũ Tình nói “Người cũng đã chết rồi, chuyện này rất quan trọng à?”

“Đối với ta rất quan trọng, các ngươi phán quyết, tương đương với pháp luật nhân gian định tội hắn, đơn giản mà nói, hắn là bị ta thiết kế giết chết hồn phách, nếu các ngươi đem hắn định tội thành kẻ tội phạm giết người, thì âm phủ cũng sẽ tán thành, hành động của ta liền tính là hợp pháp, đã hiểu chưa?”

Tạ Vũ Tình ngạc nhiên, lẩm bẩm nói “Nếu hắn không bị phán quyết thì chuyện ngươi làm không tính là hợp pháp? thì sẽ như thế nào?”

“Cũng chẳng sao cả, dù sao Thôi Phán Quan cũng không thể làm gì ta.”

Diệp Thiếu Dương buông tay “Nhưng nếu tương lai có chuyện gì cần tìm hắn, hắn sẽ lấy sự tình này ra nói, sẽ nổi lên phiền toái.”

Chu Tĩnh Như nghe thế, nhịn không được nói một câu “Huynh trước kia thu thập ít lệ quỷ gì đó, cũng không có tốn công đến như vậy nha?”

“Ta giết quỷ yêu, là chuyện đương nhiên, giết người thì là chuyện khác, hơn nữa Hồ Uy là pháp sư, lấy pháp lực của hắn, nói không biết chừng ở dưới địa phủ có treo huyền danh, dựa theo trình tự bình thường, ta muốn giết pháp sư, hẳn là phải nói trước với Thôi Phủ Quân một tiếng, nhận được mệnh lệnh của âm phủ mới có thể động thủ, phiền toái là do cái này đây.”

Tạ Vũ Tình gật gật đầu nói “Đã biết, chuyện đó giao cho ta.”

Sau đó lấy từ trong cái bọc nhỏ của mình ra một cái notebook, nói “Đây là Tứ bảo lúc trước đưa cho ta, bên trong có ký lục lại danh sách tên những người đã mua qua Cổ mạn đồng, ngươi thấy …..

nên làm gì bây giờ?”

Nhắc đến vấn đề này, Diệp Thiếu Dương cũng có chút khó xử lý, suy nghĩ một lát rồi nói “Nếu là huyết dưỡng tiểu quỷ, nhất định là phải thu lại, còn sống dưỡng thì … vẫn là thuyết phục bọn họ đem tiểu quỷ giao ra, để đưa đến âm ty, nếu thật sự không muốn giao…..”

Mã Thừa nói “Lúc trước chúng ta ở trong phòng khác của tiệm thuốc Hồ Uy nhìn ra, như cái phụ nữ kia, dưỡng tiểu quỷ là để bảo hộ chính mình, ta cảm thấy không cần thiết cái nào cũng thu lại tiểu quỷ?”

Tạ Vũ Tình không có đồng ý, nói “Lỡ như cô ta không chỉ thỏa mãn được bảo hộ, còn muốn thương tổn người khác, ai có thể đứng ra cam đoan đây?”

Diệp Thiếu Dương nói “Chuyện cũng không có nghiêm trọng như vậy, sống dưỡng tiểu quỷ, nhiều nhất là đi dọa con người, không có thủ đoạn gì để đả thương người khác, nuôi loại tiểu quỷ này, nguy hại tiềm tàng cũng không bằng mời hai người bảo tiêu.”

Nói xong, hắn cùng Tạ Vũ Tình cùng nhau đem ánh mắt nhìn Mã Thừa, Mã Thừa xua tay nói “Nhìn ta làm cái gì, những bảo tiêu đó đều là ta tìm công nhân của công ty, vì làm cho Hồ Uy kinh sợ mới cố ý mắc quần áo giống nhau, làm ra trận thế đó, ngày thường không có việc gì nuôi nhiều bảo tiêu như thế làm gì, bị điên à?”

Diệp Thiếu Dương nói “Ta nhìn ngươi là bởi vì chuyện này cần tới ngươi hỗ trợ, loại sự tình nuôi tiểu quỷ này, cánh sát không có tiện ra mặt, những người đó đều là những người có chức có tiền, nếu ta chính mình đi, có khả năng là sẽ bị đánh chết, nên có ngươi ra mặt mới trấn áp được.”

Mã Thừa lập tức lắc lắc đầu “Đây là làm việc đắc tội với người ta, ta không làm”

Chu Tĩnh Như lập tức nói “Để ta đi, ta ở trước mặt bọn họ lời nói cũng có cân lượng, ta sẽ khuyên bảo bọn họ, tin tưởng họ sẽ không có trách ta, với lại ta cũng không sợ đắc tội với người ta.”

Mã Thừa nghe nàng nói như vậy, làm như có vẻ chính mình quá hẹp hòi, vội vàng nói “Đúng lắm, ta với muội cùng đi!”

Chu Tĩnh Như không để ý đến hắn.

Diệp Thiếu Dương cười cười “Để kêu Tứ bảo đi cùng với nàng, gặp được người nguyện ý bỏ đi tiểu quỷ, để hắn làm siêu độ, phần âm đức này đưa cho hắn.”

Trong lòng lại mừng thầm, Hồ Uy làm cái mua bán tiểu quỷ này lâu như vậy, người mua khẳng định là không ít, còn có ở nơi khác nữa, đi tìm bọn họ, hao phí biết bao nhiêu thời gian công sức, vì chút âm đức mà như vậy, thật là không đáng, dứt khoát đẩy sang cho Tứ bảo.

Chu Tĩnh Như nghe thế liền nóng nảy “Ngươi đừng có hào phóng như vậy được không, chỗ tốt của mình, cứ muốn đưa cho người khác.”

“Ách….”

Diệp Thiếu Dương giả bộ lộ ra một nụ cười coi thường công danh lợi lộc “Những thứ này chỉ là phù vân mà thôi, hà tất phải để ý”

Ánh mắt Chu Tĩnh Như nhìn về phía hắn, lại có thêm vài phần khâm phục.

Nàng đề nghị buổi tối tổ chức một tiệc rượu chúc mừng, mời các bạn bè cùng đến tham gia, tuy rằng Diệp Thiếu Dương không có yêu cầu nàng tham dự vào chuyện này, nhưng nghe nói sự việc đã kết thúc, nàng thật là hưng phấn, ít nhất là không cần lo lắng vì Diệp Thiếu Dương.

Mã Thừa có chút xấu hổ nhìn Diệp Thiếu Dương, nói “Ta còn có một cái phiền toái chưa xử lý, là cái tiểu quỷ…..”

Diệp Thiếu Dương nói “Ta khuyên ngươi là không nên nuôi dưỡng, đem cổ mạng đồng đến nơi ta đi, ta sẽ tự mình cầu siêu cho nó.”

Mã Thừa gật gật đầu “Không thành vẫn đề, đúng rồi, còn Bạch y nhân kia, có chết chưa?”

Nghe hắn hỏi như vậy, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua Âm dương kính đang đặt ở trên tủ phía đầu gường “Dĩ nhiên là chưa có chết, chỉ là bị phong ấn trong gương.”

Mã Thừa hít vào một hơi, nghĩ đến biểu hiện hung hãn của Bạch y nhân trong lúc đấu pháp lúc trước, khiếp sợ nói “Thế ngươi tính làm gì nó bây giờ? giết chết nó?”

“Nó là không thể giết chết, chuyện này ngươi đừng động đến, để ta, chính mình tự xử lý ”

Diệp Thiếu Dương duỗi cái eo đang mỏi, nói “Mọi người cứ làm việc tiếp đi, đến lúc ăn thì kêu ta dậy, ta đi ngủ tiếp đây”

Xoay người lên gường, duỗi tay cầm chăn lên đắp, mới nhìn thấy Quả Cam đang ngủ thẳng cẳng trong chăn, trong máy mắt cả người cứng đờ.

Tạ Vũ Tình bật cười “Ngươi thật sự là chui vào nha!”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, nói với Mã Thừa “Ngươi lại cho ta một gian phòng nữa đi.”

Mã Thừa mở căn phòng ở cách vách cho hắn, Diệp Thiếu Dương đem đồ vật của chính mình đều đem đi qua, cũng không có ý muốn ngủ, kêu bọn họ rời đi, còn chính mình ngồi trên gường điều tức hai chu thiên, tinh thần cũng đã gần no đủ, ngồi trên ghế ở ban công, đem sự tình đã trải qua suy nghĩ lại một lần, xác định không có thứ gì sai sót, trong lòng cũng an tâm.

Trừ bỏ một ít việc sau cuộc chiến yêu cầu Tứ bảo đi làm, chuyện này, cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng tốt nhất vẫn là mọi người đều còn sống.

Diệp Thiếu Dương đem Âm dương kính cầm trong tay, mở ra thiên nhãn, xuyên qua phù ấn của mình lưu lại, rồi nhìn vào trong gương….

Thần thức xuyên qua một đoàn năng lượng như sương mù màu trắng, rồi đi đến một bãi cỏ, bên cạnh là hắc ám vô tận, thiên địa một mảnh hư vô, mặt cỏ thì trống thưa thớt.

Cái tên gia hỏa mạnh mẽ kia ----

- Hỗn độn, đang khoanh chân ngồi ở giữa bãi cỏ, trên người vẫn mặc bộ trường bào có chứa các trang sức màu kim sắc, đầu đội mũ trắng, hai tay tinh tế như bạch ngọc duỗi ra ngoài áo choàng, bày ra tư thế niêm hoa.

Một cổ hỗn độn chi lực hóa thành khí, giống như một con rồng, đang ở bên người hắn bay múa, hiển nhiên đây là thủ đoạn tu luyện của hắn.

“Cái không gian này, là ngươi dùng tu vi chế tạo ra à?”

Diệp Thiếu Dương dùng thần thức hỏi hỗn độn.

Hỗn độn không có tiếp lời, nhưng Diệp Thiếu Dương biết là hắn có thể nghe mình nói chuyện, thở dài”

Ngươi tính đem nơi này thành chỗ tu luyện?”

Hỗn độn lúc này mới mở miệng, nhẹ giọng nói “Có gì không thể.”

“Ngươi rất là lợi hại, khẳng định là phi thường lợi hại”

Diệp Thiếu Dương thẳng thắn nói “Nếu không có Thái ất phất trần ở lúc cuối phát lực, cho dù ta có bố trí đại trận như vậy, vẫn là không thể bắt được ngươi, vẫn là thắng hiểm mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.