Chương trước
Chương sau
"Chiêu này cũng được đấy!".

Quỷ Quân Sư khinh thường cười cười, không chặn hắn, chỉ đứng ở một bên chắp tay chờ.

Rất nhanh, Diệp Thiếu Dương thấy được cảnh tượng tại bệnh viện tâm thần lúc trước lại xuất hiện lần nữa, khác biệt lớn nhất chính là Hồ Uy lần này gọi ra đến năm con Mệnh Hồn! Diệp Thiếu Dương kinh hãi không thôi, xem ra lần trước quyết đấu Hồ Uy vẫn chưa xuất ra toàn lực, lần này bị Quỷ Quân Sư đe dọa, hắn đã phải sử dụng hết Mệnh Hồn đang có nên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Diệp Thiếu Dương khoanh tay, mong chờ nhìn thấy cảnh tượng kịch liệt.

Hồ Uy cùng năm con Mệnh Hồn cùng kết ấn, lại một lần thỉnh Tà Thần, vẫn là người mặc quan bào, mặt heo miệng chó nhưng thân hình trông có vẻ to lớn hơn lần trước.

Quỷ Quân Sư nhìn thấy sắc mặt dần ngưng trọng, cắm Sinh Sát Lệnh vào bên hông, hai tay nắm chắc Dây câu hồn, một luồng quỷ khí màu đen uốn lượn như sương khói từ Dây câu hồn bừng bừng bốc lên.

"Hai người kia dùng thần công gì thế?".

Trương Tiểu Nhụy khẩn trương mà tò mò hỏi.

"Grào..."

Tà Thần gầm lên giận dữ, dưới sự điều khiển của Hồ Uy, nhào về phía Quỷ Quân Sư.

Quỷ Quân Sư kêu lên một tiếng, tay trái quất Dây câu hồn về phía Tà Thần.

Dây câu hồn lượn quanh trên đầu Tà Thần một vòng, sau đó bị hắn kéo chặt, miệng không ngừng niệm quỷ quyết, dùng sức, siết Dây câu hồn một cái.

Tà Thần to lớn bị đôi tay của hắn áp chế gắt gao, đột nhiên, Tà Thần giơ hai tay khoác lên vai Quỷ Quân Sư, dùng sức bấu lấy, khiến người hắn tản ra một loạt tà khí.

"Không xong!" Âm Khôi Tướng Quân phát hiện ra mọi chuyện không ổn, lập tức tiến lên giúp Quỷ Quân Sư giải vây, đúng lúc này, một cỗ bạch khí đột nhiên tràn tới, ngăn cản y tiến bước.

"Aaaaaa…”

Quỷ Quân Sư kêu lên đau đớn, thắt lại Dây câu hồn, rút Sinh Sát Lệnh từ bên hông ra, há mồm thè ra cái đầu lưỡi to béo, liếm lấy lệnh bài một cái.

Chữ “Sát”

trên Sinh Sát Lệnh đột nhiên sáng lên, hai tay Quỷ Quân Sư lắc một cái, chữ “Sát”

thoát ly khỏi ra lệnh bài, biến thành một khối chữ to lớn trên không trung, giống như một cái bàn ủi áp vào trên trán Tà Thần.

Thân ảnh Tà Thần to lớn run lên, nhanh chóng đổ sụp xuống.

Hồ Uy không chút e sợ vẫn tiếp tục niệm chú càng lúc càng nhanh, Tà Thần nhìn chằm chằm vào huyết ấn chữ “Sát”

, đột nhiên quát to một tiếng, hai tay nắm chặt lấy bả vai Quỷ Quân Sư, dùng sức kéo.

Một tiếng “Roạt”

chói tai vang lên, Quỷ Quân Sư lập tức bị xé thành hai nửa, hóa thành một làn khói đen bay lên trên không, sau đó ngưng kết thành hai bãi máu, rơi xuống mặt đất.

"Đáng tiếc, ban đầu ta thật sự muốn chính tay đâm ngươi."

Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, nhìn Hồ Uy và Tà Thần, Quỷ Quân Sư mặc dù đã chết nhưng huyết ấn chữ “Sát”

lưu lại trên trán Tà Thần cũng dần dần khuếch tán rộng.

Tà Thần thống khổ ôm lấy đầu, phát ra một tiếng gào thảm thiết rung trời chuyển đất, sau đó...

Rầm một tiếng, ngã xuống đất.

"Chết rồi?".

Mã Thừa hít sâu một hơi, thì thào hỏi.

Trương Tiểu Nhụy giữ chặt lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, nơm nớp lo sợ nói: "Sư phụ, sao ta cảm giác đây không phải là ảo giác, không phải người nói chỉ là tỷ võ thôi sao, nhưng đây là…”

"Tiếp theo mới là tỷ võ."

Diệp Thiếu Dương lấy từ trong bao ra một đồ vật màu đen, ném vào người Hồ Uy.

Tà Thần đã bị diệt, Hồ Uy cũng không khá hơn là mấy, hai tay chống vào đầu gối, vừa định thở ra một hơi thì nhìn thấy một vật màu đen đang bay tới, hắn theo bản năng giơ tay ra đỡ, kết quả "Xèo" một tiếng, tay có cảm giác mát lạnh, một mùi hôi thối lập tức xông vào mũi.

Máu chó đen! Mà lại còn là...

máu chó đen trộn phân! Toàn thân Hồ Uy lập tức cảm thấy lạnh lẽo, lảo đảo lui lại, quay đầu nhìn "Dương huynh đệ" đang mỉm cười.

Hồ Uy hét lên: "Ngươi...

Quả nhiên là gian tế!" Diệp Thiếu Dương cười cười, hiện tại không cần thiết phải giấu giếm thân phận nữa, thế là đưa tay xé lớp mặt nạ da người một cái.

Hồ Uy toàn thân run lên, vừa sợ vừa giận, kêu to: "Diệp Thiếu Dương!" Diệp Thiếu Dương cười gật đầu: "Thế nào, Hồ sư huynh?" "Ngươi..."

Hồ Uy rất nhanh đã đoán ra đại khái chân tướng, cắn răng nói: "Diệp Thiếu Dương, uổng cho ngươi là đệ tử Mao Sơn danh môn chính phái, thế mà cũng dùng cái thủ đoạn hạ lưu này!" Diệp Thiếu Dương cười nhạt một tiếng: "Đối phó với loại người cặn bã như ngươi, thủ đoạn gì thì cũng vậy thôi, bất quá ngươi cũng rất khá đó, có thể giết chết Quỷ Quân Sư."

Hồ Uy thở dài, ngẩng đầu, nhìn chéo về góc 45 độ, đáng tiếc nơi đó không phải là ánh tà dương, cũng không phải là bóng trăng thanh, mà là một phiến đá đen ngòm.

Hồ Uy đứng thẳng, bày ra một dáng kiêu hùng, thở dài, nói: "Uổng cho Hồ Uy ta cả đời túc trí cơ mưu, tính toán tường tận, không nghĩ tới sẽ có ngày bại dưới tay tên tiểu tử ngươi, thật sự là không ngờ được..."

"Ngừng ngừng, đừng có giả bộ, ta sẽ… giết chết ngươi!".

Diệp Thiếu Dương đi về phía hắn, đột nhiên, sau lưng truyền đến một trận quỷ gào khóc, quay đầu lại, tường thủy ngân của Dung Quỷ Trụ đang ào ào tan chảy.

Trận pháp bị phá, sinh khí rót vào, rốt cuộc đã giải khai phong ấn của Dung Quỷ Trụ, vô số ác linh tiểu quỷ lao ra trước mắt Diệp Thiếu Dương giống như một bầy ngựa hoang thoát khỏi dây trói, một mạch xông về phía hắn.

Có những con bò trên tường hoặc trên mặt đất, có những con bay ào ào qua, cảnh tượng nhìn qua cực kỳ kinh khủng.

Diệp Thiếu Dương đẩy trương Tiểu Nhụy một cái, quát: "Còn đứng ngốc ra đó làm gì, mau đi thanh lý môn hộ!" "Tuân lệnh!".

Trương Tiểu Nhụy phi thân về phía đám tiểu quỷ.

Diệp Thiếu Dương kéo nàng lại: "Muốn chết hả, bên này!" Trương Tiểu Nhụy sửng sốt một chút, mới biết được hắn là muốn mình đi đối phó với Hồ Uy, hai mắt cô lập tức tỏa sáng, hét lên: "Phản đồ, mau nhận lấy cái chết!".

Sau đó cô tiến lên mấy bước, hai tay chống nạnh nhìn Hồ Uy: "Ta hỏi ngươi, tại sao muốn phản bội Mao Sơn của chúng ta!" Nghe lời này, Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa té xỉu.

Hồ Uy lại càng khó hiểu hơn, cau mày hỏi: "Cái gì?" Trương Tiểu Nhụy đột nhiên ra tay, một quyền đánh về phía ngực hắn, xuất thủ cực nhanh, Hồ Uy lại hoàn toàn không có phòng bị, lập tức trúng đòn, "Phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu.

"Uy, sao ngươi không tiếp chiêu, bản nữ hiệp không đánh người không chiến!".

Trương Tiểu Nhụy nhíu mày nhìn hắn.

"Tiếp, ta tiếp!" Hồ Uy cắn răng nói, mặc dù pháp thân hắn bị phá nhưng thân thể cũng không bị hao tổn, lập tức xuất ra thể thuật Mao Sơn, lao về phía Trương Tiểu Nhụy.

Trương Tiểu Nhụy thấy hắn ra chiêu hung hãn, máu võ sư lập tức nổi lên, quát to một tiếng: "Hắc hổ đào tâm!".

Sau đó tạo thành bộ dáng chuẩn bị đọ sức....

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nghĩ thầm Hồ Uy này cũng thật là đáng thương, đầu tiên là không hiểu thấu bị Quỷ Quân Sư đánh tơi bời, bất đắc dĩ mới mời Tà Thần lên, cơ hồ hao tổn hết pháp lực, xử lý xong đối thủ, lại bị một tiểu cô nương đánh tới thổ huyết, thật sự là có chút hổ thẹn cho thân phận truyền nhân Mao Sơn bắc tông của hắn.

Mã Thừa nhìn thấy nhiều tiểu quỷ như vậy đột kích, hai chân như nhũn ra, một phát bắt được cánh tay Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Diệp Thiếu Dương, làm sao bây giờ?" "Về nhà ngủ đi."

"Giỡn!" Mã Thừa kinh ngạc: "Trước không phải ngươi nói thấy tình huống như vậy thì ta nên trốn đi, để ngươi ứng phó sao?" Diệp Thiếu Dương lườm y một cái: "Biết như vậy, sao còn hỏi tôi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.