Chương trước
Chương sau
“Các ngươi trước chờ ở đây, đừng có tiến vào”

nói xong, Diệp Thiếu Dương cất bước đi vào, nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn thấy, là Vô nguyệt đạo trưởng, ta cầm phất trần, khẩn trương bước vào.

Diệp Thiếu Dương lười quản hắn, ngẩn đầu nhìn, bời vì cửa sổ đều bị đóng hết, trong phòng liền tối thui một mảnh, cơ hồ không có nhìn thấy gì.

Diệp Thiếu Dương lại đi ra ngoài, dùng búa lớn đem hai cái cửa sổ hai bên đập vỡ hết, trở lại căn phòng, lần này ánh sáng nhiều hơn rồi, đưa mắt nhìn, trước mặt là một gian phòng thực bình thường, là một gian phòng khách nhà nông bình thường.

bên trong có một cái bàn ăn, bốn phía đều có mạng nhện cùng bụi đất, tích đầy tro bụi, nhưng trên mặt đất lại có đống dấu chân lộn xộn, kéo dài đến bên trái phòng.

Diệp Thiếu Dương đi theo dấu chân, đi vào gian phòng phía trong, đây là một gian phòng ngủ, bên trong chỉ có một cái gường cùng ngăn tủ.

Diệp Thiếu Dương ánh mắt liếc nhìn lên trên ngăn tủ, duỗi tay quơ đi tro bụi, nhìn kỹ, ngăn tủ cũng là do âm trầm mộc chế tạo, vì thế dùng tay kéo ra ngăn tủ, nhìn vào bên trong, lập tức sợ ngây người.

Ngăn tủ có ba hàng, tràn đầy Cổ mạn đồng đã được gia công, giống như một đám tiểu nhân đang đứng ở bên trong, Diệp Thiếu Dương lấy ra xem xét vài cái, cảm giác 1 chút, đều không có tiểu quỷ ở bên trong, vì thế bảo Trang Vũ Ninh đi vào, trừ bỏ bí thư chi bộ ra còn lại đều theo vào.

Nhìn thấy những cổ mạn đồng này, mọi người liền ngẩn người.

Diệp Thiếu Dương liền đốt một ngọn đuốc trường minh, đặt bên ngăn tủ bên cạnh, nói với Trang Vũ Ninh “Nhìn kỹ xem, có hay không có cổ mạn đồng của ngươi?”

Trang Vũ Ninh cùng một đám đi qua, cuối cùng chỉ vào một cái nói “Cái này cũng giống, nhưng không được đầu đủ, không phải.”

Diệp Thiếu Dương đem cái cổ mạn đồng lấy ra, nhìn xem, thì là một tiểu hài tử bộ dáng ngây thơ chất phát “Tiểu nhân này nhìn bộ dáng thật là đang yêu”

Tạ Vũ Tình ở một bên buồn bực nói “Một chút cảm giác khủng bố cũng không có, như vậy sao có thể là tiểu quỷ hại người?”

“Đây là sống dưỡng cổ mạn đồng.”

Diệp Thiếu Dương vuốt ve đầu Cổ mạn đồng, nói “Đây là gỗ tử đàn, giá trị xa xỉ, nhưng tính thông linh kém, không làm được huyết dưỡng, tốc độ tu luyện của tiểu quỷ không mạnh.”

Tạ Vũ Tình lần đầu tiên nhìn thấy cổ mạn đồng chân chính, rất là tò mò, liền đến bên ngăn tủ, nhìn từng cái một, kinh ngạc cảm thán nói “Bộ dáng đều rất đáng yêu, vì cái gì mỗi cái bộ dáng đều không giống nhau?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói “Đối với loại này ta cũng không rành lắm, nên không biết,”

Trang Vũ Ninh nói: “Ta nghe Oánh oánh nói qua, tiểu quỷ cùng người giống nhau, có tính cánh và yêu thích khác nhau, nên bộ dáng sẽ không giống nhau, cũng theo ngoại hình cổ mạn đồng không giống nhau, cho nên mỗi con đều không giống nhau, ta cũng không biết vì cái gì.”

“Cũng có khả năng là, trước khi sống dưỡng tiểu quỷ vào ở, đều sẽ bị niêm kinh tẩy đi lệ khí cùng oán khí, biến thành loại trạng thái hỗn độn, cung cấp cho qua trinh nuôi dưỡng, hình thành tính cách thay đổi, cho nên thói quen cùng tướng mạo sẽ thay đổi đi.”

Diệp Thiếu Dương đứng lên, cầm theo trường minh đuốc ở trong phòng ngủ đi một vòng, xong rồi đi về phía phòng khách, nhìn thấy Vô nguyệt đạo trưởng còn đang cúi đầu xem la bàn, cảm thấy buồn cười hỏi “Đã nhìn ra cái gì chưa?”

“Ở trong phòng này có quỷ khí cùng thi khí.”

Vô nguyệt đạo trưởng nhìn chằm chằm la bàn nói.

Diệp Thiếu Dương cười, “Quỷ khí ở đâu, thi khí ở đâu?”

“Căn phòng này nhỏ quá, khó tìm ra ngọn nguồn, ta phải xem kỹ đã.”

Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn, đi vào 1 gian phòng ngủ khác, ở trên tủ ở đầu gường phát hiện 1 bộ điện thờ, tro bụi tràn ngập, bộ dáng đều thấy không rõ.

Diệp Thiếu Dương duỗi tay lau đi tro bụi trên thần tượng, là hình dáng một vị đạo sĩ hiện ra.

Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra ba nén hương, đốt lửa rồi bái tam bái.

“Đây là thần tiên nào?”

Tạ Vũ Tình đi tới, tò mò hỏi.

“Mao sơn tổ sư gia, Đại Mao Quân.”

Diệp Thiếu Dương đem ba nén hương cắm vào lư hương điện thờ, kiểm tra khắp nơi một phen, nói “xem điện thờ cùng lư hương dơ bẩn, phỏng chừng là đồ vật nhiều năm trước, rất có khả năng, Trần Nhị tam chính là đệ tử mao sơn bắc tông, đạo pháp của Hồ Uy chính là học của hắn.”

Diệp Thiếu Dương đi một vòng trong phòng, phát hiện đệm hương bồ, tuyết bao, bát quái kính đồ dúng của đạo gia, càng thêm xác định phỏng đoán của mình, Trong một phòng nhỏ trong phòng, Diệp Thiếu Dương tìm được một ít gỗ tử đàn cùng hoàng dương mộc, suy đoán là dùng để chế tác cổ mạn đồng, còn lại đều giống một ngôi nhà nông thôn, không có gì dị thường.

Diệp Thiếu Dương đi ra khỏi phòng, đi vào trong viện tử, Tạ Vũ Tình lập tức đuổi theo tới, hỏi “những cái cổ mạn đồng đó xử lý ra sao?”

“Tùy ngươi, những cái đó mang về làm chứng cứ cũng được, bất quá khi làm việc này xong hãy tìm người đến thu thập”

Diệp Thiếu Dương duỗi tay sờ sờ bức tường ngoài, suy tư lên.

“Làm sao vậy?”

Tạ Vũ Tình hỏi.

Diệp Thiếu Dương không đáp, xoay người tìm được bí thư chi bộ thôn vẫn luôn đứng ngoài không dám bước vào, hỏi “Nhà của Hồ Uy, cũng không phải là 1 hộ nghèo?”

Bí thư thôn sửng sốt, không biết vì cái gì hắn hỏi cái này, nhưng vẫn trả lời “Đương nhiên là không, trần lão hán không chỉ là thầy cúng, cũng là đại phu trong thôn, hay chữa bệnh cho mọi người, gia cảnh so với người dân thì giàu hơn nhiều, nếu nhà hắn nghèo thì mấy tiểu tử kia cũng sẽ không cho trong nhà hắn có cất giầu đồ tốt.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, liền đi đến bên trong phòng, nói “xem cái phòng ở này, hắn ở đây cũng trên 10 năm, mà nhà lại không nghèo, không phải là phòng gạch thì ít nhất cũng lót xi măng chứ, sao vì cái gì vẫn để bùn đất?”

Tạ Vũ Tình đám người vừa nghe, lúc này mới chú ý đến sự tình này, Tạ Vũ Tình nhíu mày nói “Đúng vậy, vì cái gì hắn để vậy?”

Diệp Thiếu Dương dùng chân đạp đạp mặt đất, nói “cái này chắc hắn có vấn đề gì đó, vì bùn đất dễ dàng đào bới lên, nếu là xi măng sẽ không được tiện.”

Nói xong, ngẩng đầu nhìn hướng Vô nguyệt đạo trưởng nói “Đừng có nhìn vào la bàn nữa, quỷ khí cùng thi khí đều đến từ dưới này”

Mọi người chấn động, Vô nguyệt đạo trưởng cũng sửng sốt một chút, lập tức nói “Chuyện này không có khả năng, nếu chôn ngầm, la bàn của ta lập tức sẽ có phản ứng, chứ không thể nào 1 tí phản ứng cũng không có.”

“chôn quá sâu, khí bên dưới sẽ từ phạm vi lớn dưới đất chảy ra, ngươi thế nào tìm được.”

Vô nguyệt đạo trưởng ngơ ngẩn, thanh có có chút chột dạ nói “cái này cũng có khả năng, bất quá ngươi làm sao có biện pháp tìm được vị trí của nó.”

“Ngươi thực sự có biện pháp?”

“Không có, nếu chôn quá sâu, trong 1 không gian nhỏ như vậy, đều không có pháp thuật nào có thể dùng, chỉ có dùng phương pháp đào xuống thôi, thế nào cũng tìm được”

Diệp Thiếu Dương trợn trắng con mắt nói “Đem toàn bộ căn phòng này đều đào xuống ba mét, ngươi đào đến cái năm tháng nào, ngươi đào à?”

Vô nguyệt đạo trưởng hừ một tiếng “Thì tìm thêm vài người, chậm rãi đào là được, dù sao cũng không có biện pháp nào tốt hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.