Chương trước
Chương sau
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Đây là giải thích duy nhất ta có thể nghĩ đến.”

“Nếu thật sự là vậy, ngươi có thể đánh lại hắn không?”

“Thử xem đã”

Diệp Thiếu Dương nhún vai.

“Đừng thử xem”

Mã Thừa nghe xong liền nóng nảy, “Ta hiện giờ cũng bị ngươi kéo xuống nước, ngươi đánh không thắng, thì ta cũng thảm rồi, nhớ kỹ là ta đang giúp ngươi, ngươi không thể bỏ lại ta.”

Diệp Thiếu Dương cười nói, “Ngươi cũng có thời điểm biết sợ”

Mã Thừa nhún vai, “Ở thạch thành, mặc kệ quan trường hay là gì, ta đều không sợ người nào, nhưng đối pháp sư lại không giống, những pháp thuật gì đó, ta là một người bình thường không kháng được, cho nên, ngươi ráng tiêu diệt hắn, nếu ngươi thất bại, thì ta là người đầu tiên phế ngươi.”

Diệp Thiếu Dương xem hắn thật khẩn trương lên, cảm thấy thật buồn cười, “Yên tâm đi, nếu ta thất bại khắng định là bị giết rồi, khỏi cần ngươi động thủ, bất quá lúc đó ngươi cũng không có khác biệt lắm, haha.”

Mã Thừa á khẩu, hồi tưởng những trải qua khi còn ở trong tiệm thuốc, nhíu mày nói “đúng rồi, lúc cuối chúng ta gặp phải một tên Tứ bào pháp sư, hắn cũng là pháp sư?”

Nhắc tới Tứ bảo pháp sư, Diệp Thiếu Dương cười không nổi, gật đầu nói “Gia hỏa này ta đã gặp qua, cũng là một tên lợi hại, nhưng không biết vì gì hắn lại đồng lõa với Hồ Uy, Quách sư huynh của ta cũng có giao tiếp với hắn, đợi lát nữa tìm hắn hỏi một chút.”

“Hồ Uy, dưỡng quỷ sư sau lưng Hồ Uy, còn có tên tà linh bạch y ngươi nói, hiện ta nhiều thêm một tên pháp sư, chúng ta bên này … liền chỉ có ngươi? Ngươi có hay không nhờ mấy pháp sư lợi hại hỗ trợ, tiền ta có thể ra được, ta cũng không muốn bị ngươi hại chết.”

“Tạm thời chưa cần, ngươi liền theo kế hoạch của ta mà làm là được, ta cam đoan ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì ”

Diệp Thiếu Dương kiên định nhìn hắn gật gật đầu nói.

Hắn tự tin, thì cũng làm cho Mã Thừa có thêm tự tin, Nghĩ nghĩ nói “Hồ Uy đã lấy tiền của ta, nên hắn cũng tin tưởng quan hệ cùng ta, việc này liền dễ làm, ta hiện chờ hắn liên hệ lại, sau đó sẽ báo cho ngươi.”

Diệp Thiếu Dương đem da mặt kéo xuống, gãi gãi gương mặt, nói “có chút ngứa.”

Mã thừa nhìn cái tấm mỏng giống như da mặt người trong tay hắn, nói “còn có thể sử dụng sao?”

“Đương nhiên là có thể, bằng không ta hao phí công sức như thế chả lẽ dùng một lần?”

Diệp Thiếu Dương nói rồi sao đó thật cẩn thận đem da mặt cuốn lại, nhét vào cái bình nhỏ, đậy nắp cất vào trong ba lô, ra phía trước thay lại y phục, kêu Mã Thừa chở đến chỗ thuê đồ để trả, cảnh giác nhìn ngó khắp nơi, thấy không có vấn đề gì, lúc này mới đi xuống xe rời đi.

Lên taxi trở lại biệt thự, Diệp Thiếu Dương dùng chìa khóa của mình mở cửa, đi đến lầu hai, phát hiện Trang Vũ Ninh không có nhà, vì thế trở lại phòng ngủ, gọi điện thoại cho lão Quách, dò hỏi hắn về lai lịch của Tứ Bảo pháp sư.

Hắn nhớ lão Quách cùng mình đã nói qua, Tứ Bảo pháp sư có nhờ hắn thuê nhà giùm.

“Thật là xảo hợp, ngươi tìm ta hỏi thăm hắn, hắn cùng mới tìm ta hỏi thăm ngươi.”

Lão Quách buồn bực nói.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt nói.”

Hắn hỏi thăm ta?”

“Đúng vậy, đại khái khoảng nữa giờ trước, hắn mới gọi cho ta hỏi số điện thoại của ngươi, ta đã cho hắn.”

“Hắn có nói cái gì nữa không?”

“Nói là có chuyện tình sinh ý quan trọng muốn cùng ngươi nói, chắc là tìm ngươi cùng nhau đi khai quang?”

Lão Quách cũng không biết sự tình bên Hồ Uy, Diệp Thiếu Dương cũng không tính toán nói cho hắn biết.

Sinh ý ….

chính mình cũng không phải là người làm ăn, có cái sinh ý gì đây? “chả lẽ hắn … đã biết lai lịch của ta?”

“À, lần trước có cùng hắn uống rượu, ta đã đem lai lịch của ngươi nói cho hắn, hắn rất phụ ngươi, nói nếu cơ hội sẽ tìm ngươi hợp tác.

Ta nói tiểu sư đệ này, tiểu tử này làm người không tồi, hơn nữa đàm luận về pháp thuật biết rất sâu, là người có bản lĩnh, nếu có cơ hội, tiểu sư đệ có thể suy xét cùng hắn hợp tác.”

“Đã biết, hắn còn nói gì nữa?”

“Không có, ta cho hắn số của ngươi, hắn bảo sẽ liên hệ ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nói “Sư huynh, chi tiết về hắn, huynh có biết gì nhiều không?”

“Cái này … Hắn tự xưng là Ngũ Đài Sơn cư sĩ, hắn là cái gì pháp sư, ta nghĩ không ra, hắn đến Thạch thành là vì tìm âm huyết chi linh, những cái khác không biết”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói “Sư huynh, liền giúp ta, vận dụng mối quan hệ của ngươi trong giới pháp sư, tra chi tiết của hắn giúp ta, nếu cần thiết thì giúp ta đi tới Ngũ Đài Sơn một chuyến, chuyện này rất trọng yếu, ta cũng không khách khí với huynh.”

Lão Quách lập tức đáp ứng “Bắt quỷ hàng yêu ta có thể không rành, nhưng loại sư tình này đúng chuyên môn của ta, nếu có tin tức gì ta sẽ thông báo cho ngươi.”

Tắt di động, Diệp Thiếu Dương trong đầu tràn ngập nghi vấn vì cái gì mà mình vừa đối mặt với hắn, hắn liền từ Lão Quách hỏi thăm chính mình? Hay là ….

mình bị bại lộ, bị hắn nhận ra? Cẩn thận hồi tưởng lúc hai người gặp mặt, chỉ nói có 1 câu, cho nên không thể nào lại bại lộ, vậy là càng kỳ quái, hắn là người của Hồ Uy, sao vô cớ tìm mình nói chuyện sinh ý? Suy nghĩ rất lâu mà không có manh mỗi, Diệp Thiếu Dương có cảm giác khóc không ra nước mắt, từ khi nào đi bắt quỷ trở nên khó khăn như vậy, đoán tới đoán lui, âm mưu quỷ kế đều sử dụng, so với cảnh sát phá án còn phức tạp hơn.

Trời chưa xuống núi, Trang Vũ Ninh đã trở về, Diệp Thiếu Dương lúc ấy đang xem tivi, quay đầu nhìn thấy, lập tức sáng mắt lên, Trang Vũ Ninh hôm nay trang phục, trang điểm thật lộng lẫy, cùng với ngày thường khác biệt, “Đẹp không?”

Trang Vũ Ninh nhìn hắn cười cười.

“Rất đẹp.”

Diệp Thiếu Dương thành thật nói.

“Ta hôm nay tham gia hoạt động, cho nên trang điểm như vật.

so với ngày thường không trang điểm, cái nào đẹp hơn?”

“À …..

đều đẹp.”

Trang Vũ Ninh cười cười, “Thế nào cũng phải nói 1 câu bình luận chứ?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, cảm thấy vấn đề này quá khó trả lời, nói nhưng thế nào cũng có thể đắc tội, cho nên dứt khoát không trả lời.

Trang Vũ Ninh đề nghị ra ngoài ăn cơm, Diệp Thiếu Dương tưởng tùy tiện ra phố gần đó kiếm gì ăn một chút,kết quả ra ngoài, Trang Vũ Ninh đã mở cửa xe, lên xe đi đến nội thành.

“hôm nay ta mời huynh một bữa cơm, muốn ăn gì nào?”

Trang Vũ Ninh hỏi.

“Tùy tiện, cái gì cũng được.”

“Được rồi, vậy chúng ta đi ăn cơm Tây.”

Diệp Thiếu Dương vội nuốt một ngụm nước miếng, cơm Tây … là cầm dao cầm nĩa ăn? Tới nhà hàng chuyên món tây, Trang Vũ Ninh bảo hắn chọn món.

Diệp Thiếu Dương không biết chọn món nào, nhìn thực đơn, liền tùy tiện chọn 1 món bò bít tết nướng phô mai, hắn chưa từng ăn qua phô mai, cho rằng chỉ là 1 loại gia vị bình thường, kết quả lúc sau ăn, ăn cảm thấy vị rất không quen, nhưng còn phải tỏ ra bộ dáng ăn rất ngon.

Ăn xong, Diệp Thiếu Dương đại khái nói quá trình cùng Hồ Uy gặp mặt nói ra, vốn tưởng Trang Vũ Ninh nghe xong, sẽ càng thêm lo lắng, kết quả là nàng chỉ nhìn hắn cười cười nói:”

Thiếu Dương ca mà xử lý thì tốt hết, ta chỉ cần nghe theo an bài của huynh.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt 1 chút, cười nói “Ngươi nói như vậy là ta cảm thấy áp lực thật lớn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.