Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tang Diệp

Nói đến đây, Trang Vũ Ninh khóc rống lên, nước mắt đầm đìa: "Nếu tôi sớm biết thành ra như bây giờ, lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy... Về sau tôi rất sợ hãi, nghĩ rằng nó vẫn chưa hoàn toàn xuất hồn nên định vứt bỏ nó đi. 

Vì vậy thừa dịp tôi đi du lịch bèn ném nó đi, nó là một con rối được chạm bằng ngọc. Tôi để nó ở một nơi rất xa, tôi cho rằng nó sẽ không tìm được tôi, không nghĩ tới hồn phách của nó vẫn trở về. Nó gia hạn cho tôi trong thời gian một tháng phải tìm nó mang trở lại, tôi cũng không thể nhớ nổi đã để nó ở đâu. Cho dù tìm đến được, tôi cũng không muốn tiếp tục cuộc sống với nó như vậy, cho nên..." 

Nàng nhìn Diệp Thiếu Dương với ánh mắt khẩn cầu: "Tôi không cố ý làm như vậy đâu, giờ tôi rất hối hận. Diệp Thiên Sư, mong anh cứu tôi với." 

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hiện tại sự tình đã rõ ràng hơn một nửa. Hành vi của Trang Vũ Ninh dù ngu xuẩn, nhưng nàng cũng đã sớm nhận ra sự ngu xuẩn này, đem linh thân của tiểu quỷ vứt bỏ, chỉ là đã chậm. Tất cả mọi chuyện phát sinh sau đó lại hoàn toàn không nằm trong sự không chế chủa nàng.

Tiểu Mã nhìn thần tượng của mình rơi lệ, hắn không đành lòng, an ủi Trang Vũ Ninh: "Cô yên tâm đi, Tiểu Diệp Tử thần thông quảng đại, đối phó một tiểu quỷ chỉ là chuyện nhỏ, hắn nhất định sẽ giúp cô giải quyết thôi." 

Diệp Thiếu Dương liếc xéo hắn, cười nhạt: "Cậu cho rằng nó là tiểu quỷ bình thường?" 

"Chẳng lẽ không phải?" Tiểu Mã ngạc nhiên hỏi.

Diệp Thiếu Dương không trả lời ngay, ngược lại hỏi tiếp: "Cậu còn nhớ bộ dạng của tiểu quỷ lúc bị tôi tóm được chứ,nó nhìn thế nào?" 

Trong mắt Tiểu Mã hiện lên chút sợ hãi, vừa nhớ lại vừa thì thào đáp: "Trên mặt của nó có rất nhiều vết khâu, tới lúc mấy vết đó vỡ ra thì mặt nó trở thành thịt nát. Vậy là sao?" 

"Đó là chân thân của nó, lúc tôi dùng Đinh Diệt Linh đâm qua hồn phách của nó, tôi cảm nhận được mấy cái quỷ thân khác. Tôi hoài nghi tiểu quỷ này là được người ta dùng quỷ thuật vá mười lệ quỷ lại thành một, dựa theo tam hồn thất phách của con người mà chắp vá thành một quỷ hồn mới. Tôi tiêu diệt chỉ là một đám hồn phách của nó thôi, còn quỷ thân thật sự của nó không bị ảnh hưởng." 

"Mười quỷ hồn ghép lại thành một, trên đời còn có kỳ thuật này?"

Tiểu Mã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thần trí của tiểu quỷ này có được thế nào vậy?" 

"Cậu không cần nghĩ phức tạp như vậy, người có ba hồn bảy vía nên có thần trí, tất cả vẫn là một chỉnh thể." Diệp Thiếu Dương lại lắc đầu: "Những điều này đều là suy đoán, tất cả cứ tìm được linh thân của nó rồi kết luận." 

Hắn nói xong, quay đầu nhìn Trang Vũ Ninh: "Sự tình đã như vậy, cô nếu vẫn muốn tôi giúp thì tôi hi vọng cô về sau đừng lừa gạt tôi nữa." 

Trang Vũ Ninh nức nở nói: "Trước kia là tôi không đúng, tôi lo việc nuôi tiểu quỷ bị truyền đi, sự nghiệp của tôi sẽ chẳng còn gì. Nên... Thật xin lỗi anh." 

Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, nhưng sâu trong nội tâm hắn cũng hiểu được rằng nếu đổi thành bất cứ người nào khác, chỉ sợ đều làm như vậy. Hơn nữa nàng còn là một thiếu nữ nhu nhược không tới 20 tuổi.

"Đúng rồi" Trang Vũ Ninh đột nhiên nghĩ ra, run giọng hỏi: "Đại thúc bảo vệ kia giờ sao rồi?" 

Tạ Vũ Tình nhún vai: "Thân thể bị cửa kẹp thành hai nửa, còn cứu sao được." 

Trang Vũ Ninh nghẹn ngào khóc: "Tại tôi, là tôi hại ông ấy..."

Tiểu Mã lập tức đưa khăn tay cho nàng, an ủi một chút.

Diệp Thiếu Dương đợi tâm tình của nàng tốt hơn, hỏi lại tất cả sự việc nàng đã trải qua. Trang Vũ Ninh nói lại một lần, thỉnh thoảng đứt quãng. Diệp Thiếu Dương nghe xong, thở dài nói: "Nếu ông ấy tự nguyện cứu cô, cô cũng đừng tự trách mình nữa. Ông ấy đã làm việc thiện, kiếp sau sẽ có phúc báo, còn hậu sự của ông ấy mong cô lưu tâm là được." 

Trang Vũ Ninh nghe hắn nói vậy, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, gật đầu nói: "Tôi nhất định sẽ an bài thật tốt. Chỉ là... Diệp Thiên Sư, lúc xảy ra chuyện sao anh lại không có ở trong nhà?" 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Vì trước đó cô không nói cho tôi biết rõ chân tướng, nên tôi chỉ nghĩ sự tình đơn giản. Sau đó tôi bị một nữ thi ăn mặc rất giống cô dụ đi nơi khác, đuổi mất mấy dặm đường, tới thẳng chỗ bị sông ngăn lại, mới phát hiện nó không phải cô." 

Tạ Vũ Tình nghe thấy thế buồn bực nói: "Cho dù cách ăn mặc giống hệt, ngươi cũng chẳng thể đuổi mấy dặm đường mới phát hiện ra?" 

"Ăn mặc chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là trên người nữ thi kia có khí tức của cô ấy." 

Dừng lại một chút, Diệp Thiếu Dương nhấn giọng nói: "Quỷ có thể giết người, có thể nhập thân làm giảm bớt sinh hồn của người sống. Nhưng tu vi cao thâm cũng tuyệt đối không thể chiếm lấy sinh hồn của người. Hồn khí vạn cân, quỷ cũng không lay động được, tựa như pháp sư có pháp lực cao cường, thân thể lúc đó chẳng thể xâm phạm. Cho nên tất cả chuyện này chính là một âm mưu, có một người sau màn điều khiển, cố ý dẫn tôi đi, khiến quỷ đồng kia có cơ hội ra tay với Trang tiểu thư." 

Ba người đều giật mình nhìn hắn.

"Người này là ai vậy?" Tạ Vũ Tình hỏi.

"Tám phần cùng danh sư nuôi quỷ kia có quan hệ. Trừ hắn ra, không có người nào có thể chỉ huy quỷ đồng, càng không biết rõ quan hệ của nó và Trang tiểu thư." 

"Cho nên...muốn phá án phải tìm được kẻ nuôi quỷ kia?" Tạ Vũ Tình dựa vào suy luận của hắn hỏi lại.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: "Đây chỉ là một mặt, quan trọng nhất là phải tìm linh thân của quỷ đồng kia đã, như vậy mới có cơ hội diệt nó đi." 

Trang Vũ Ninh nói: "Linh thân là gì?" 

"Chính là con rối cô giấu trong tủ quần áo, đó là sào huyệt của quỷ đồng, cũng là nơi nó hấp thu linh khí và tu luyện." 

"Tủ quần áo trong phòng ngủ..." 

Trang Vũ Ninh kinh hãi: "Làm sao anh biết tôi giấu Kuman Thong ở đâu?" 

Diệp Thiếu Dương nói: "Lần thứ nhất đến phòng cô, tôi bảo cô mở tủ. Rồi cảm thấy một chút quỷ khí còn lưu lại, lúc ấy không nghĩ tới cô nuôi quỷ ở đó, cứ nghĩ là nó chỉ lướt qua tủ thôi, vốn tôi cũng định kiểm tra nhưng cô không đồng ý nên tôi cũng chẳng kiên trì. Về sau cô mang một cái túi xuống lầu, bên trong có mùi tro rất đậm, Trang tiểu thư, tôi nói không sai chứ?" 

"Thật sự là không thể gạt được anh" 

Trang Vũ Ninh nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, khẽ nói: "Anh thông qua những thứ này, đoán được tôi nuôi tiểu quỷ?" 

"Tôi không biết cô nuôi tiểu quỷ, nhưng là thông qua những dấu hiệu đó tôi đoán được cô có việc giấu tôi, cộng thêm mấy chuyện phát sinh lại khiến tôi tin tưởng cô cùng tiểu quỷ kia chắc chắn có quan hệ." 

Trang Vũ Ninh cảm thấy xấu hổ, cúi đầu.

Tiểu Mã nghĩ ra gì đó bèn hỏi: "Nhưng tiểu quỷ kia lại muốn giết cô ấy, nếu như chúng ta không cứu cô ấy thì sự việc sẽ thành ra thế nào?" 

"Xem hành động của nó mà nói thì tiểu quỷ muốn đem cô ta đưa đến một chỗ nào đó, tôi cũng không biết là đâu, nhưng khẳng định không phải là nơi tốt đẹp gì." 

Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi, hỏi Trang Vũ Ninh: "Cái tên sư phụ nuôi quỷ kia, đến cùng người nào, ở đâu?" 

Trang Vũ Ninh lắc đầu đáp: "Tôi không biết, tôi chưa từng gặp qua, hết thảy đều là Tiểu Oánh giúp tôi. Chỉ biết quỷ đồng kia là tôi thỉnh được của một người họ Hồ, theo Tiểu Oánh nói, hắn là người đại diện cho sư phụ nuôi quỷ kia, tôi cùng hắn chỉ gặp qua hai lần mà thôi." 

Diệp Thiếu Dương vội hỏi: "Làm sao có thể liên hệ với tên Hồ tiên sinh này?" 

"Chuyện này…Tất cả đều là Tiểu Oánh một tay giúp tôi an bài, tôi không có cách liên lạc với Hồ tiên sinh." 

Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy thì đi tìm Tiểu Oánh, chỉ cần có manh mối thì dễ thôi." 

Trang Vũ Ninh cười chua chát: "Chỉ sợ không được rồi, Chu Trung Oánh... Đã phát điên rồi." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.