Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cái vạc kia là gì vậy?”. Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Bảo bối gia truyền của gia tộc em!”. Đàm Tiểu Tuệ cười nói.

Nhìn dáng vẻ của cô dường như không có ý giải thích thêm cho hắn biết, Diệp Thiếu Dương cũng không truy hỏi nữa

Con vật kia bay một chút rồi dừng lại, chờ bọn hắn đi theo. Dưới sự chỉ dẫn của nó, ba người đi quan một đoạn đường khó khăn gian khổ, trải qua nửa ngày, cuối cùng cũng đến một khe núi.

Nó đậu xuống trên đầu cành cây tại một ngã rẽ, từ trên thân mình phóng ra một tia sáng màu đỏ, sau đó thân thể tựa như hóa thành bột phấn, hòa vào trong gió cho đến khi hoàn toàn biến mất.

“Tử Nhân Câu ở bên kia!”. Đàm Tiểu Tuệ giơ ngón tay chỉ về chỗ sâu bên trong khe núi.

Không cần cô chỉ dẫn, Diệp Thiếu Dương cũng đã nhìn thấy rồi, cách đó không xa, giữa hai vách núi dựng đứng có một luồng hắc khí dày đặc bốc lên.

“Thi khí… nhưng sát khí do người tạo ra lại nhiều hơn!”. Diệp Thiếu Dương cảm nhận một lát liền nói: “Sát khí thì anh có thể hiểu được, có lẽ là khí tức của cổ độc, thế nhưng còn thi khí là gì? Là của Huyết Cổ Thi Vương kia sao?”

Thấy Đàm Tiểu Tuệ gật đầu, Diệp Thiếu Dương càng thêm chấn kinh: “Thế không phải Thi vương đang chôn ở dưới đất à? Vì sao lại có thể toát ra thi khí mạnh đến như vậy? Vậy thì tu vi của nó còn thâm sâu đến mức nào nữa?”

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Huyết Cổ Thi Vương không giống với những Thi vương khác, nghe nói ông ta là Huyết Vu sư đời đầu, lúc thọ hạn đã hết, ông ta tự hạ một đạo Huyết cổ lên chính mình, sau khi chết đi liền lấy cơ thể mình làm ký chủ rồi luyện thành Huyết Cổ Thi Vương. Hơn nữa ông ta tồn tại ít nhất cũng đã một đến hai nghìn năm rồi, cho nên…”

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít một hơi thật sâu, dùng phương pháp tu luyện tà ác như vậy tu luyện đến một, hai nghìn năm… vậy có nghĩa là…

“Xem mức độ dày đặc của hắc khí thì có lẽ lễ hiến tế sắp bắt đầu rồi, chúng ta tới rất đúng lúc, mau đi thôi, tuy nhiên cần cẩn thận một chút.”

Đàm Tiểu Tuệ lấy ra một gói bột từ trong balo, bên trong đựng một loại bột phấn màu đỏ, cô dùng tay chấm một chút rồi quệt mấy vệt lên mặt, lên cổ Diệp Thiếu Dương.

“Bột phấn này có thể giúp các anh giấu đi sinh khí, mấy tên Huyết Vu sư đó rất mẫn cảm, chúng ta phải cẩn thận một chút, tạm thời không thể để cho bọn hắn phát hiện”.

Lúc cô giúp Diệp Thiếu Dương phết bột lên mặt, hai người cách nhau rất gần, cơ hồ mặt kề sát vào nhau. Diệp Thiếu Dương mở to hai mắt chăm chú quan sát chiếc cổ trơn bóng và khuôn mặt xinh xắn của cô...

Đàm Tiểu Tuệ vừa cúi đầu chợt phát hiện ra Diệp Thiếu Dương đang nhìn mình, gò má liền đỏ lên, sau đó vội vàng ném gói bột phấn qua cho hắn: “Các anh tự mình bôi đi, nhớ phải bôi lên mặt, lên cổ và cánh tay đấy.”.

Đợi hai người bôi xong bột phấn, Đàm Tiểu Tuệ liền dẫn họ đi về phía rừng cây, hướng về phía khe núi.

“Đúng rồi, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết tại sao nơi đây lại có tên là Tử Nhân Câu?” Tiểu Mã vừa đi vừa hỏi.

Đàm Tiểu Tuệ giải thích: “Thung lũng này vốn khô cằn nên là một nơi nuôi thi cực tốt, vô cùng thích hợp để tu luyện cổ thuật, hơn nữa địa hình rất bí mật cho nên trước kia có một đám cổ sư chạy tới đây sinh sống, tu luyện cổ thuật. Đám người này tất nhiên không phải là người tốt, tuy nhiên sau có mấy tên Huyết Vu sư phát hiện ra nơi đây, muốn chuyển quan tài của Huyết Cổ Thi Vương tới Tử Nhân Câu, rốt cuộc đám cổ sư không đồng ý, hai bên liền xảy ra tranh chấp.”

“Đám Huyết vu sư tìm một nơi ở bên ngoài thung lũng, sử dụng phương pháp tế sống để đánh thức Thi vương, chỉ trong một đêm chúng đã giết sạch tất cả các cổ sư tại đó, nghe nói phải hơn trăm người bị giết hại, thi thể chất đầy trên mặt đất. Về sau gia tộc của em tới Tử Nhân Câu, phải hy sinh rất lớn mới có thể đánh bại đám Huyết vu sư và đánh đuổi những tên còn sống sót ra khỏi thung lũng. Sau đó, gia tộc bọn em đem những người chết trước đó đi mai táng, bởi vì người chết quá nhiều cho nên gọi nơi đây là Tử Nhân Câu.”.

“Chỉ trong một đêm đã giết sạch toàn bộ cổ sư…”. Diệp Thiếu Dương chấn kinh tới cực điểm, đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi: “Lúc bọn họ bại trận thì Thi vương đó như thế nào?”.

Đàm Tiểu Tuệ nói: “Sau khi bọn họ bại trận đã liều mạng đưa quan tài Thi vương rời đi, cũng may lúc đó bọn họ không có đủ linh lực đánh thức Thi vương, nếu không gia tộc em có thể sẽ bị giết sạch.”.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Diệp Thiếu Dương vang lên, hắn hơi giật mình, từ trước tới nay hắn không có thói quen dùng điện thoại, từ lúc tiến vào trong núi dường như hắn đã quên mất sự tồn tại của nó.

Tạ Vũ Tình gọi cho hắn, hắn vừa bắt máy, nàng đã hỏi ngay: “Đến đâu rồi?”

Diệp Thiếu Dương trả lời sắp tới Tử Nhân Câu rồi.

Tạ Vũ Tình lập tức phát khùng quát lên: “Vậy sao ngươi không sớm gọi điện cho ta?”.

Diệp Thiếu Dương gãi đầu nói: “Tôi dự tính sau khi tới nơi thì dò xét tình hình trước rồi mới gọi điện thoại cho cô, vội vàng gì chứ? ”.

“Vậy ngươi cứ đi tiếp đi, chút nữa là mất sóng ngay thôi, ngươi còn nói không vội, không vội à?”.

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, hắn liền nhớ tới nàng đã cài một con chip định vị vào điện thoại nên có thể theo dõi vị trí của hắn, bèn nói: “Tử Nhân Câu ở phía Bắc so với vị trí của tôi, đi về phía Năm Bắc sẽ tới thung lũng, các cô cứ tới là sẽ thấy. Nhưng tôi kiến nghị bây giờ cô đừng tới, đợi tôi vào trong xem xét trước đã rồi có gì sẽ quay lại đây gọi cho cô sau.”

Tạ Vũ Tình đồng ý, nói với hắn nàng đang ở đồn công an của một trấn nhỏ cách Tử Nhân Câu khoảng mười dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.

Cúp điện thoại, mọi người tiếp tục lên đường, đến gần Tử Nhân Câu thì đúng là không còn sóng điện thoại nữa.

Từ bên ngoài nhìn vào, Tử Nhân Câu không khác gì so với nhưng sơn cốc khác, chỉ có điều bên trong bị bao phủ bởi một đám hắc khí, ánh mặt trời không thể chiếu vào. Sơn cốc vô cùng yên tĩnh, không có tiếng chim hót, tiếng ve kêu, ngay cả một người bình thường như Tiểu Mã cũng có thể cảm nhận được rõ ràng không khí bên trong sơn cốc không hề giống với bên ngoài.

Hai bên Tử Nhân Câu là hai ngọn núi nhỏ cao khoảng mấy chục mét nhưng một bên của Tử Nhân Câu là vách núi nhọn hoắt giống như dao gọt, Diệp Thiếu Dương lặng lẽ quan sát, trong lòng thầm nghĩ, nếu muốn tiến vào sơn cốc thì chỉ có thể tiến vào từ phía chính diện.

Đàm Tiểu Tuệ chỉ sườn núi không quá dốc ở phía bên trái Tử Nhân Câu rồi nói: “Trước hết chúng ta sẽ đi từ đây lên, xem tình hình hiện tại như thế nào rồi hãy tính tiếp.”

Hai người Diệp Thiếu Dương tất nhiên không có ý kiến gì, sau đó liền bắt đầu leo núi, cố gắng lại gần một bên của vách núi để quan sát tình huống ở bên dưới.

Tiểu Mã đưa mắt nhìn xuống dưới thì hai chân như muốn nhũn ra, cậu liền ngoảnh mặt sang một bên rồi tiếp tục leo lên.

Leo lên được khoảng mười mấy mét, trong sơn cốc bắt đầu có bóng người xuất hiện, có hai ba người mặc quần áo màu đen đứng canh gác ở hai bên cổng, phía sau cổng có một con đường nhỏ dẫn thẳng tới nơi sâu nhất của sơn cốc. Diệp Thiếu Dương giật mình, thì ra nơi này mới bắt đầu là Tử Nhân Cốc thực sự.

“Đó chính là Huyết Vu sư!”. Diệp Thiếu Dương nằm sấp phía trên vách núi cẩn thận đánh giá hai tên Huyết vu sư, đột nhiên lỗ tai hắn khẽ động, hắn quay ngoắt đầu lại nhìn Đàm Tiểu Tuệ, nói rằng: “Đằng sau có hai người đang tới!”

Nói xong hắn đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tìm được một mỏm đá lớn, nhanh chóng gọi hai người Tiểu Mã cùng theo hắn trốn sau mỏm đá, không bao lâu sau, một tràng tiếng bước chân người càng lúc càng đến gần bọn hắn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.