Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chiều cao của y cũng phải khoảng hơn một mét tám, thể trọng nặng 108 kg, vậy mà lúc này lại đang cầm trong tay một thỏi son môi, nhẹ nhàng tô tô vẽ vẽ, biểu tình say sưa như thiếu nữ, làm cảnh tượng trở nên hết sức quỷ dị. Trương quản lí không cảm thấy buồn nôn và ghê tởm mà chỉ cảm thấy thật sự sợ hãi.

Gã lập tức nghĩ tới những chuyện ly kỳ, tin rằng chuyện này chắc chắn có liên quan tới ma quỷ!

Gã chuẩn bị bỏ chạy, bèn hít sâu một hơi, hướng về phía cửa miếu, chợt nghe “Cạch” một tiếng, cửa đã đóng chặt, Trương quản lí cố sức phá cửa nhưng không được. Cửa miếu vốn đã mục nát, đến khóa cửa cũng không có, thế mà cư nhiên lại đóng kín không thể thoát ra.

Trương quản lí ngã nhào xuống cửa, tuột dần, ngồi xuống đất tuyệt vọng nhìn lại.

Lão Vương vẽ môi xong, không biết từ đâu lấy ra một cây bút kẻ chân mày và một cái gương đồng, soi gương kẻ mày, vừa kẻ vừa hát một ca khúc …

Đây là giọng của một nữ nhân!

Nội dung ca khúc không giống với những ca khúc được yêu thích trên thị trường, nó là một bài kịch Hoàng Mai dân gian (1),Trương quản lí chỉ nghe loáng thoáng vài câu vô cùng ghê rợn:... Vào cửa, cửa đóng rầm, vẽ lửa, đốt đèn, nhìn xem, ai mặc áo liệm, ai muốn lột da...

(1) Kịch Hoàng Mai (Hoàng Mai hí, Hoàng Mai điệu): một loại hí khúc (kịch vui) của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Một luồng hàn ý từ sống lưng của Trương quản lí chạy dọc lên trên, lan tỏa khắp người, gã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn kêu cứu cũng không được, thậm chí còn muốn khóc.

Do ánh sáng trong miếu mờ nhạt nên chỉ thấy thân thể của lão Vương thoáng méo mó, gương đồng vừa lúc quay vào mặt của Trương quản lí, gã thấy trong gương không phải là mặt của lão Vương, cũng không phải là mặt của mình, mà là mặt của một nữ nhân. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt mở to đen thùi không có tròng trắng, một tay giơ bút lên đồng điệu với động tác của lão Vương, vẽ vẽ, sau đó cẩn thận ngắm lông mày, khóe môi nhếch thành một nụ cười ngọt ngào.

Đột nhiên gã phát hiện, khóe môi của cô ả đã toét dài đến tận mang tai, từ kẽ răng có một chút dịch thể xanh biếc đang chảy nhễu nhão...

"Quỷ, quỷ...". Trương quản lí cảm giác mình không thở được, theo bản năng sinh tồn quờ quạng hai tay mò mẫm trên mặt đất, leo về phía sau, leo đến chân tường thì đụng vào một tấm bảng hiệu, phía sau là một không gian hắc ám, tựa như một gian mật thất.

Trương quản lí không chút suy nghĩ, lập tức chui vào.

Một tia sáng trắng bệch từ trong phòng sáng lên, Trương quản lí quay đầu nhìn, là một ngọn đèn cũ kỹ từ trên bàn gỗ lim phát ra ánh sáng. Gã lúc này chỉ nghĩ đến việc đào thoát, căn bản không nghĩ đến tại sao ngọn đèn lại sáng lên, vội đóng cửa phòng, hoảng loạn khiêng bàn qua chặn cửa.

Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ rất nhẹ, phảng phất như gõ vào lòng của Trương quản lí. Gã chậm rãi lui về phía sau, chợt, một tiếng "Kẽo kẹt" từ trong góc phòng cũng truyền đến, Trương quản lí quay đầu lại nhìn, trong góc phòng là một chiếc giường rất cổ xưa, phía trên có giăng một tấm rèm mỏng ngăn trở chính diện. Nương theo ngọn đèn, gã nhìn thấy một người rất gầy đang từ từ ngồi dậy.

Ván giường phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt”, sau đó là tiếng khớp xương của hắn (nàng) đang ngồi trên giường...

“Răng rắc…Răng rắc…”

Hai bên tấm rèm dần dần hợp thành một chỗ, từ chỗ đó có cắm bảy cây trường đinh, hai tay người bên trong tạo thành chữ thập, xá bảy cây đinh một cái, một cây đinh liền tự động trượt xuống, lại xá cái thứ hai, một cây đinh nữa tiếp tục rơi xuống...

Trương quản lí đặt mông ngồi xuống đất, mắt thấy cây đinh cuối cùng vừa rơi xuống, rèm đã bị xốc lên, một đôi tay khô quắt vàng khè chìa ra ngoài, từ từ vén hết rèm.

Một người nữ mặc sườn xám ngồi ở bên giường, đưa tay xuống gầm giường lấy ra một đôi giày thêu, mang vào chân, mái tóc vừa thẳng vừa đen che phủ mặt. Người nữ lại lấy ra một cây lược gỗ ở đầu giường, bắt đầu chải đầu, hơn phân nửa khuôn mặt từ từ lộ ra, có thể thấy là một cái đầu lâu...

Nàng vừa chải đầu, vừa rên rỉ khúc hát quỷ dị mà "Lão Vương" vừa hát: Vào cửa, cửa đóng rầm, vẽ lửa, đốt đèn, nhìn xem, ai mặc áo liệm, ai muốn lột da...

Nàng chậm rãi giơ tay, ngón tay chỉ vào Trương quản lí.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trương quản lí chợt vang lên, gã run rẩy móc điện thoại ra, ấn nút, lòng tràn đầy sợ hãi, tất cả hóa thành một tiếng kêu thảm thiết: "Cứu mạng a, cứu mạng a!!!"

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau lưng khoác lên vai gã, Trương quản lí lập tức quay đầu, một khuôn mặt quỷ máu huyết nhễ nhại đặt chình ình trước mặt, há to mồm, hai hàm răng nanh nhọn hoắt chìa ra...

"Ọc...". Cổ họng Trương quản lí phát sinh một tiếng động quái dị, thần kinh căng thẳng, đầu lệch sang một bên, lập tức bất động, điện thoại di động vẫn đang ở bên tai, có giọng nói của nữ nhân hét lên: "Trương quản lí, chuyện gì đã xảy ra, ông đang ở đâu, Trương quản lí?"

Khuôn mặt quỷ ghé sát vào điện thoại di động cười khanh khách quỷ dị.

"Á!". Chu Tĩnh Như vội ném điện thoại xuống, sắc mặt trắng bệch, sửng sốt đến mấy giây, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, hoang mang nói: "Em nghe thấy một phụ nữ đang cười, âm thanh rất đáng sợ, không giống... người!"

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, vội vàng nhặt điện thoại lên nghe. Rõ ràng máy vẫn còn kết nối, thế nhưng lại không nghe được tiếng cười, chỉ có một âm thanh phiêu phất như ca từ của một bản nhạc. 

"Có chuyện rồi, đi thôi!". Diệp Thiếu Dương xách túi chạy ra ngoài, lúc này mưa cũng đã hết, ba người men theo con đường lầy lội chạy về hướng công trường.

"Thiếu Dương, đi đâu đấy?". Tạ Vũ Tình vừa chạy vừa nói.

"Miếu Thất bà bà!"

Hai cô gái chợt chạy chậm lại, Chu Tĩnh Như khẩn trương hỏi: "Sao anh biết Trương quản lí đang ở đó?"

"Có ở đó hay không, đến sẽ biết."

Cả ba người một hơi chạy đến miếu thì phát hiện cửa đã đóng lại. Diệp Thiếu Dương không chút chậm trễ dán thẳng một lá bùa lên trên, cảm thụ được âm khí trong nháy mắt tiêu tán, cửa liền mở.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một chiếc vòng dạ quang đeo lên cổ tay, quay đầu dặn dò: "Các cô cẩn thận!". Sau đó nhanh chóng gia tăng cước bộ, vừa vào cửa, hắn liền nhìn thấy một hình ảnh vô cùng kinh hãi:

Một công nhân nằm ngửa trên mặt đất, mồm rách đến lỗ tai, hai tay cầm một vật như cây bút chì cắm thẳng vào trong cổ họng, máu me chảy khắp toàn thân.

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống kiểm tra, không phải bút chì, đó là bút kẻ mày của phụ nữ.

Người vừa chết không bao lâu, thân thể còn ấm, hắn lập tức cắt ngón giữa, ấn một giọt máu lên trán y, vẽ một ký hiệu ba vạch đơn giản, dùng ngón giữa đè lại Quỷ Môn, đọc Chiêu Hồn Chú, tìm kiếm hồn phách xung quanh…

Nửa phút sau, hắn đứng lên, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

"Sao vậy?". Tạ Vũ Tình vội vàng hỏi.

"Không tìm thấy hồn phách, không có ở nhân gian, cũng không có ở âm ty, có lẽ đã bị người khác giam giữ."

Tạ Vũ Tình lấy tay che miệng, giật mình nhìn hắn.

"Thiếu Dương ca, bên kia có cửa!". Chu Tĩnh Như chỉ vào một góc nói, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn qua, trên cửa có một tấm bảng hiệu, phỏng chừng lúc nãy cửa đã bị bảng hiệu chặn lại, cho nên không nhìn thấy gian phòng đằng sau.

Diệp Thiếu Dương đi tới đẩy cửa phòng.

Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như theo sát phía sau, không dám thở mạnh.

Trong phòng có một ngọn đèn chiếu sáng, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn thấy Trương quản lí đang ngồi trên một cái giường, cả người dựa vào tường, vẻ mặt đờ đẫn.

"Trương quản lí! Ông sao rồi?"

Chu Tĩnh Như vừa kêu lên, lập tức bị Diệp Thiếu Dương ngăn cản, thở dài, nhìn Trương quản lí, nói ra một câu khiến hai cô gái dựng cả tóc gáy: "Ngươi chết như thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.