Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ủ rũ trở lại nơi ở, Diệp Thiếu Dương nằm dài trên giường, nhớ lại những lời mình vừa nói và biểu tình của Nhuế Lãnh Ngọc, mỗi một câu nói của nàng hắn phải phân tích hơn mười lần, sau đó mới vui mừng đưa ra kết luận: Nhuế Lãnh Ngọc không từ chối mình, mình vẫn còn hi vọng.

Tuy rằng lần đầu tỏ tình thất bại nhưng không bị cự tuyệt tại chỗ, cũng coi như đã giỏi lắm rồi, không ngừng cố gắng, cùng lắm thì giống như nàng nói thôi, mình copy tin nhắn để tỏ tình, cho dù hơi buồn nôn, cũng là buồn nôn đến cảm động.

Có mục tiêu phấn đấu, Diệp Thiếu Dương cảm giác như hồi máu sống lại, cả người tràn ngập hăng hái.

Buổi tối, lão Quách chạy tới, mang theo một số tiền lớn do Lưu Minh trả công, hơn nữa còn có phí vật tư, phí dịch vụ…và đủ thứ phí linh tinh khác đang chờ, tổng cộng khoảng hai mươi vạn. Tiểu Mã thấy nhiều tiền như vậy, khuôn mặt kích động đỏ bừng.

"Sư huynh, huynh lấy năm vạn, xem như là phí dịch vụ và phí vật tư!". Diệp Thiếu Dương đếm tiền rồi ném qua cho lão Quách, lại lấy ra hai vạn ném qua cho Tiểu Mã: "Đưa năm nghìn cho Lý Đa, cậu ấy cũng giúp sức không ít, còn lại là của cậu!"

Tiểu Mã bất mãn nói: "Tôi có một vạn rưỡi thôi hả?"

"Một vạn rưỡi còn chê? Không lấy đưa đây!"

Diệp Thiếu Dương làm bộ giật lấy, Tiểu Mã vội vã bảo vệ túi tiền, năn nỉ: "Thêm chút nữa đi... Một chút nữa thôi… Được không…"

Đụng tới người tham tiền như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng đành hết cách, bèn ném năm nghìn qua cho cậu.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tạ Vũ Tình bước vào, thấy một bàn đầy tiền mặt, nhất thời sửng sốt: "Các ngươi đang làm gì vậy? Chia tài sản hả?"

"Chia tài sản con khỉ mốc, là thù lao của Lưu Minh đưa cho, phải dùng tính mạng để đổi lấy!". Diệp Thiếu Dương bất mãn nói.

Tạ Vũ Tình đi lên trước, cầm lấy một nắm tiền nhét vào trong túi, hớn hở nói: "Ai cũng có phần, ta cũng xuất lực nên phải có!".

Diệp Thiếu Dương sợ nàng lấy thêm, vội vàng nhét hết tiền vào trong túi, đau lòng nói: "Cô chỉ đến xem náo nhiệt, lại còn là cảnh sát phá án, xuất lực là đúng. Cô lập công thì được khen thưởng, chúng tôi có được cái gì đâu!"

"Ai nói không có!". Tạ Vũ Tình mở túi xách lấy ra một tờ giấy khen, ném cho Diệp Thiếu Dương: "Chúng ta tìm thấy số lượng lớn súng đạn trong kho khí giới, tỷ tỷ lập công lớn, ngươi cung cấp đầu mối và hiệp trợ phá án, đương nhiên sẽ nhận được giấy khen Công dân gương mẫu, chúc mừng ngươi!"

Diệp Thiếu Dương đảo mắt liếc nàng: "Không có tiền thưởng à?".

"Còn nữa, ta kể chuyện của ngươi cho lãnh đạo nghe, đặc biệt mời ngươi làm cố vấn linh dị cho đội hình cảnh chúng ta, tương lai có vụ án tương tự, ta sẽ lại tìm ngươi!"

Chia tiền xong, Tiểu Mã đề nghị mọi người đến nhà hàng ăn uống, mở tiệc chúc mừng, tất cả đều tán thành, sau đó mọi người liền đặt chỗ trong một nhà hàng lớn. Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại kêu Lý Đa đến chung vui. Một bàn đầy thức ăn và rượu ngon, ai cũng vui sướng ăn uống, đến Tạ Vũ Tình cũng uống rượu liên hồi. Bầu không khí trở nên náo nhiệt, Diệp Thiếu Dương bị mấy người dẫn dụ, cũng uống rượu nhiều hơn bình thường.

Qua phân nửa thời gian, Tạ Vũ Tình nhận được điện thoại, cúp máy, nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương: "Có một vụ án linh dị, ngươi đi theo ta xem đi!"

Diệp Thiếu Dương mở to đôi mắt đang say lờ đờ, nói rằng: "Bây giờ?"

"Ừ, đi thôi, dù gì ngươi cũng là cố vấn linh dị của bọn ta.". Tạ Vũ Tình cười cười: "Xong xuôi tỷ tỷ sẽ mời ngươi đi ăn bánh bao thịt heo."

"Lại lừa nhau, cô có bao giờ mời tôi đi ăn đâu!?". Diệp Thiếu Dương thở dài, lảo đảo đứng lên đi ra khỏi cửa. Tạ Vũ Tình đuổi theo, nói rằng: "Ngươi đi được không, không được thì để ta gọi lão Quách!"

"Được, huynh ấy còn uống nhiều hơn tôi. Đi thôi!"

Diệp Thiếu Dương vốn cũng không say lắm, thế nhưng sau khi ra khỏi cửa, gió thổi qua, rượu dâng lên, cư nhiên hai chân mềm nhũn không đi được.

Tạ Vũ Tình lắc đầu, vội khoác tay của hắn, đỡ hắn đi.

Chính nàng cũng uống rượu, không thể lái xe, vì vậy cả hai bèn gọi xe taxi chạy tới địa điểm gặp chuyện không may - Nhà hỏa táng số 1 Thạch Thành.

Trong phòng an ninh, Tạ Vũ Tình đỡ Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế sa lon, nhận một báo cáo từ tay một tên cảnh sát, xem sơ qua, sau đó gọi lão Lưu – người đã báo cáo vụ án tới, hỏi lão chi tiết vụ việc. Tuy rằng sự tình đã qua nhưng lão Lưu khi nhớ tới vẫn còn rất sợ hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh.

"Lúc đó tôi theo thường lệ đi tuần tra ban đêm, đi đến phòng chứa xác thì nghe được bên trong có động tĩnh, hình như có cái gì chạy trên mặt đất, tôi tưởng là chuột từ cửa sổ bò vào, sợ nó ăn thi thể, bởi vì trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy, cho nên đi vào kiểm tra. Không có chuột, chỉ có một vết máu chảy dài dưới giường, tôi lấy đèn pin chiếu qua thì thấy…”

Nói đến đây, lão Lưu chùng giọng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, run rẩy nói: "Tôi thấy một người nữ đang bò dưới gầm giường, cả người toàn máu. Tôi sợ đến mức không thể chạy ra ngoài…”

Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, đôi mắt hắn đờ đẫn, tám phần mười là đã say xỉn.

"Ông thấy rõ chưa? Đúng là đang bò sao?"

"Đúng đúng, tôi thấy rõ mà, không lầm đâu!"

Tên cảnh sát kế bên chen vào một câu: "Sau khi ông ấy báo, chúng tôi có tới kiểm tra, ở phòng chứa xác đúng là có một thi thể nữ nhân, chính xác là đang nằm dưới giường, hơn ba mươi tuổi. Chúng tôi đã để pháp y giám định tại chỗ, căn cứ theo cường độ thối rữa của thi thể, thời gian tử vong là vào khoảng ba ngày trước…"

Tạ Vũ Tình hít vào một hơi lãnh khí, thi thể đã chết mấy ngày cư nhiên lại có thể bò trên mặt đất? Nếu đây là thật, chẳng phải nó là cương thi sao?

"Xác nhận thân phận chưa?"

Tên cảnh sát lắc đầu: "Chúng tôi đối chiếu với ghi chép trong phòng chứa xác, phát hiện thi thể này không có đăng ký, không biết là từ đâu xuất hiện. Chúng tôi dời thi thể lên giường thì nhận thấy, trái tim của cô ta…dường như đang đập."

Trong mắt tên cảnh sát lộ vẻ sợ hãi: "Đây quả thật là chuyện không có cách nào lý giải, cho nên chúng tôi đành phải gọi cho Tạ đội phó, hiện tại thi thể còn đang nằm trên giường, Tạ đội phó có muốn đến xem không?"

Tạ Vũ Tình gật đầu: "Các ngươi xem lại camera để điều tra, ta đến phòng chứa xác một chút!". Nói xong nàng nhìn Diệp Thiếu Dương: "Có đi được không?"

"Không thành vấn đề.". Diệp Thiếu Dương tự mình đứng lên, đi mấy bước lại lảo đảo muốn ngã, Tạ Vũ Tình nhanh chóng đỡ hắn, nói: "Ngươi có đi được đâu, ngộ nhỡ có cương thi thì sao?"

"Tôi nhắm hai mắt cũng có thể giết cương thi, đi thôi!"

Vài tên cảnh sát đuổi theo hai người, nói rằng: "Có muốn chúng tôi đi cùng không?"

"Không cần, các ngươi tránh xa một chút!". Tạ Vũ Tình suy nghĩ, vạn nhất phòng chứa xác có cương thi, bọn họ có đi cũng vô dụng, trái lại còn gây thêm phiền phức. Hơn nữa những chuyện cương thi cũng không tiện truyền ra bên ngoài, Tạ Vũ Tình bèn hỏi vị trí phòng chứa xác, đuổi hết bọn họ, đỡ Diệp Thiếu Dương tới nơi.

Đợt kiểm tra kỳ trước, bọn họ không khóa cửa phòng chứa xác.

Tạ Vũ Tình đẩy cửa ra, mò lấy công tắc đèn, bấm mở, quan sát xung quanh, phòng chứa xác rộng chừng một trăm mét vuông, tổng cộng có chín chiếc giường, ngoại trừ chiếc giường tận cùng bên trong trống rỗng, còn lại tám cái giường đều có người nằm, đắp vải trắng từ đầu đến chân y như nhau.

Tạ Vũ Tình đột nhiên nhớ ra, quên hỏi người nữ kia nằm ở cái giường nào, vì vậy liền gọi điện thoại cho một đồng sự phá án, đối phương suy nghĩ một chút rồi nói: "Từ bên trái đếm qua, giường thứ tư hoặc là giường thứ năm, cô ta nằm ở bên trái một cái giường trống."

Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói trong điện thoại: "Có nhớ nhầm không, ở đâu ra giường trống, chỉ có một cái giường trống tận cùng bên trong thôi mà!"

Đối phương cũng sững sờ, đáp rằng: "Tôi biết tận cùng bên trong có một cái giường trống, thế nhưng cái giường thứ ba hoặc thứ tư gì đó kế cái giường cô ta đang nằm đâu có người, cô nhìn kỹ lại xem!”.

Tạ Vũ Tình nói: "Ngươi chắc chắn không nhớ lầm?"

"Chắc chắn không, trên giường có ai tôi còn không biết sao, trong phòng tổng cộng có bảy thi thể, hai cái giường trống."

Vừa cúp điện thoại, Tạ Vũ Tình lập tức nổi da gà: Nếu đồng sự không nhớ lầm thì trong phòng sẽ có bảy thi thể, hiện giờ lại xuất hiện thêm một thi thể nữa... Vậy thi thể đó là ai? Là người hay là quỷ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.