Thẩm Mặc lập tức ngẩn người ra, đứng im không thốt nổi lời nào.
Người nọ cũng không nói gì, nhìn cậu từ đầu đến chân như thể đây là lần đầu anh thấy cậu vậy, cuối cùng cũng nhìn lên mặt cậu: “Em ở đây một mình qua năm mới?”
Đây chính là cái gọi là – tự làm tự chịu, một lời nói dối sẽ phải che dấu bằng nhiều lời nói dối khác.
Thẩm Mặc không giải thích được, ấp úng nói: “Vâng. Ba mẹ em… đột nhiên muốn đi du lịch, nên em đành về trước.”
Người nọ gật đầu, không biết là tin lời nói dối sứt sẹo ấy thật hay là lười vạch trần cậu. Nhìn bát mì vẫn chưa thu dọn trên bàn, anh nhíu mày: “Tối qua em ăn cái này sao?”
Thẩm Mặc thật hối hận – sao hôm qua cậu không làm nhiều món hơn một chút, chí ít là nhìn cũng không keo kiệt thế này. Cậu ậm ừ đáp một tiếng rồi vội chạy đi dọn dẹp.
Người nọ ngồi xuống sô pha, lẳng lặng nhìn cậu. Thẩm Mặc đi đến đâu, ánh mắt của anh liền đuổi theo tới đó.
Thẩm Mặc thấy người nọ hôm nay rất khác thường. Cậu luống cuống rửa hết bát đĩa, bỗng nghe thấy tiếng người nọ gọi: “Thẩm Mặc, lại đây.”
Cậu nghe lời đi qua, gần đến sô pha thì anh bỗng nhiên giơ chân ra ngáng đường cậu. Bị bất ngờ, cậu loạng choạng ngã dúi về phía trước, bị người nọ tóm lấy rồi ôm chặt vào lòng.
Lúc này, Thẩm Mặc mới hiểu ý người nọ, nằm im trong lòng anh không dám nhúc nhích.
Tay anh mơn trớn trên lưng cậu, giọng nói như tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-hop-than-ly/1290997/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.