Sau hai ngày ở lại Bạch gia, cuối cùng cũng đã đến lúc quay trở về nhà họ Nhạc. Trước khi rời khỏi, Bạch lão gia không quên dặn dò người trước mặt. Ông khẽ vỗ nhẹ lên vai của Nhạc Nam Vũ, trầm giọng nói:
- "Hãy yêu thương, chăm sóc cho Ân Ân. Con bé nó rất là yêu con. Cho nên, cha hi vọng rằng chân thành sẽ đổi lấy được chân tình."
Nhạc Nam Vũ không chút nghĩ ngợi mà lập tức gật đầu, dõng dạc lên tiếng trả lời:
- "Con xin hứa sẽ khiến Ân Ân hạnh phúc."
- "Ừm, cha tin ở nơi con."
Chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh, rời khỏi Bạch gia để quay trở về ngôi nhà quen thuộc. Nhưng đối với Nhạc Nam Vũ thì nơi này chính là nơi ràng buộc của những phép tắc vô lí dưới sự quán xuyến của cha mình.
Nhìn thấy hai dáng người ở phía cửa đang chậm rãi tiến vào trong, Nhạc lão gia lập tức tỏ ra niềm nở. Ông trầm giọng, lên tiếng hỏi han:
- "Hai đứa con mới từ Bạch gia về à? Tại sao không nói cho cha biết để cha còn chuẩn bị quà cáp mang biếu cho anh chị thông gia."
Vẻ mặt vốn rạng rỡ khi nãy của Nhạc Nam Vũ lập tức sa sầm xuống ngay nghe những lời đầy giả tạo từ phía cha mình mà quay người nhìn sang Bạch Chu Ân, cất giọng ôn nhu nói:
- "Đi đường xa có lẽ em mệt rồi. Mau lên phòng nghỉ ngơi một lát. Anh có vài chuyện cần nói ở đây với cha."
Dứt lời, Nhạc Nam Vũ khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-danh-song-sinh/3723174/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.