Chương trước
Chương sau
Hasting nở nụ cười. Ông không chút khách khí gật đầu nói: “Nếu như từ tư oán của chúng ta mà nói, tôi xác thực thắng. Ba mươi năm trước, tôi chiến thắng cha cậu, hiện tại, tôi lại người cười cuối cùng trong chiến đấu với cậu. Tôi không muốn dối trá biểu thị tôi không quan tâm, hoặc là nói một ít tiếc nuối khách sáo cùng loại. Với tôi mà nói, chỉ cần có thể bảo vệ tổ quốc của tôi, là tôi đã vui vẻ. Cái này không liên quan đến phong độ”.

Nói xong, ông già tựa như có chút mệt mỏi rã rời, hơi dừng một chút, mới nói tiếp: “Bất quá, đối với tôi và cậu mà nói chiến tranh đã kết thúc. Thiên phú quân sự của cậu, càng xuất sắc hơn so với tôi. Nếu như cậu có thể vững vàng, có thể trận chiến tranh này sẽ là một kết cục khác. Tôi có thể thắng, cũng không phải bởi vì tạo nghệ của tôi trên quân sự hơn cậu. Mà là bởi vì tôi biết, nguyện vọng báo thù của cậu quá mạnh mẽ, cần phải có một chổ phát tiết”.

Chổ phát tiết... Soberl im lặng nhấm nuốt ba chữ này, một lúc lâu, chậm rãi nói: “Chiến thuật tâm lý rất đặc sắc”.

“Từ khi chiến tranh bắt đầu bùng nổ, ông liền làm ra tư thái khoanh tay đứng nhìn, khiến cho nguyện vọng quyết đấu của tôi với ông xa xa không hẹn. Dưới loại chiến đấu tâm lý vô hình này, tôi chỉ có vững vàng đợi. Bởi vì tôi biết, đối mặt một đối thủ như ông, trong lòng tôi chỉ cần có một chút chỗ hổng, sẽ tao ngộ một hồi thảm bại. Cho nên, lúc ấy, ngược lại là thời gian Tây Ước đạt được toàn bộ thắng lợi”.

“Sau đó, ông lấy tinh vực đông nam làm chiến trường, phát ra khiêu chiến. Đó là cơ hội cuối cùng của tôi. Vô luận như thế nào tôi đều phải bắt được. Ít nhất trước khi đánh một trận tại hành lang Song Tinh Giác, tôi vẫn duy trì trạng thái đỉnh phong của tôi như cũ, không bị một chút ngoại lực ảnh hưởng, cẩn thận tỉ mỉ”.

“Nhưng tôi không ngờ rằng, chiến dịch Song Tinh Giác, lại kết thúc với một loại phương thức như vậy. Nguyện vọng tựa như đạt thành, nhưng không có cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ. Chỉ có mệt mỏi và trống rỗng. Nhuệ khí của tôi đã biến mất. Chợt hoàn thành tâm nguyện, khiến cho tôi bỗng nhiên đánh mất mục tiêu và ba mươi năm cẩn thận tự hạn chế”.

Soberl chậm rãi nói xong, vừa nói, vừa nghĩ. Loại tự mình tự thuật bàng quan gần như nhảy ra khỏi thân thể này, khiến cho hắn đột nhiên đem tất cả trước sau đều quán thông lên, bừng tỉnh đại ngộ. Hắn cười khổ nói: “Mà khi tôi phát hiện, tôi trong bất tri bất giác bị ông tính kế, tôi đã khiến cho phẫn nộ che mắt lý trí, hiện tại hồi tưởng lại, thời khắc đó, tôi dường như trở về ba mươi năm trước”.

Gã ngửa đầu nhìn trần nhà, ánh mắt yếu ớt như lửa, trong thanh âm tràn ngập khổ sở: “Một đứa nhỏ hơn mười tuổi, lại phải tùy thời nói cho bản thân đối mặt tất cả nhục nhã đều phải giữ lý trí và bình tĩnh. Phải đem bản thân bao vây dưới xác ngoài thành thục, cô độc mà gian nan đi tới một mục tiêu hầu như không ai tin tưởng hắn có thể đạt thành... Trải qua tất cả, cũng không phải đặc sắc như trong truyền thuyết”.

“Mầm móng thất bại, cũng đã được gieo từ lúc ba mươi năm trước. Tích trữ ba mươi năm đau khổ áp lực khuất nhục và phẫn nộ, chỉ cần phá một lỗ hổng, sẽ cản không được.” Soberl cúi đầu, nhìn Hasting sắc mặt tái nhợt và mập mạp vẻ mặt hàm hậu, khóe miệng nhẹ nhàng hé một nụ cười: “Tôi thua, tâm phục khẩu phục. Bất quá, tôi sẽ không cảm thấy khuất nhục. Bởi vì tôi chỉ là một người, các người là hai người!”.

Hasting mỉm cười. Mập mạp cúi đầu suy nghĩ. Có chút phẫn nộ.

Hắn biết, nếu như cho Soberl một cơ hội nữa, có thể mình thật không cách nào chiến thắng tên có thể đem chính hắn giải phẫu.

“Những cái này, đều không quan trọng.” Hasting nói: “Soberl tướng quân, mời tới, đương nhiên không phải vì nhục nhã cậu. Chỉ là có một vấn đề, muốn thỉnh giáo cậu mà thôi”.

“Xin hỏi.” Soberl bình tĩnh nói.

“Trước khi hỏi, tôi muốn hỏi trước một chút, tướng quân chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?” Hasting mỉm cười nói: “ Thủ Đô tinh của Leray, vì sao chỉ còn lại vô số thành trống”.

Con mắt của Soberl, hơi mị lên.

Hasting chậm rãi nói.”Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì dân chúng ở Thủ Đô tinh, đã di chuyển tới di dân tinh trong không gian mới”.

“Không gian mới...” Con ngươi của Soberl chợt co rụt lại, không dám tin tưởng nhìn ông già và mập mạp, “Các người..”.

“Đúng vậy! Chúng tôi phát hiện kỹ thuật bước nhảy không gian mới, đã thực hiện,” mập mạp lấy ngón tay mũi của mình: “Tôi cũng là người đầu tiên hoàn thành kỹ thuật bước nhảy không gian mới”.

Lời này vừa ra, mặc dù với sự bình tĩnh của Soberl, cũng tái không cách nào giữ thong dong.

Đón ánh mắt khiếp sợ của Soberl, Hasting gật đầu nói: “Mời tướng quân tới, là bởi vì chúng ta có một vấn đề làm phức tạp thời gian rất lâu..”.

***

Tòa thành ngăn cách, im ắng.

Tiểu Nữ Hài cúi đầu, nhìn Tiểu Thí Hài kê đầu trên đùi mình, nói liên miên kể về quá trình hắn và mập mạp rời đi chiếc phi thuyền Mosky, một đường đi tới.

Cô ấy vươn ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc của Tiểu Thí Hài.

Lúc này, dáng dấp của cô ấy đã không còn là một đứa bé gái tám chín tuổi, mà là một vị thiếu nữ tóc buột đuôi ngựa, mặc quần trắng, mặt mang ngượng ngùng.

Mà Tiểu Thí Hài nằm ở trên đùi cô ấy, cũng không còn là một đứa bé trai ba bốn tuổi, mà là một thanh tiên tóc cuộn tròn, khóe miệng luôn mang theo một nụ cười xấu xa.

Nàng thiếu nữ nhìn chàng thanh niên. Nghe hắn hăng hái bừng bừng kể chuyện. Mỗi một tế bào trong thân thể cô ấy, đều có thể cảm thụ được sự vui sướng của chàng thanh niên. Tựa như sinh mệnh của chàng thanh niên, đã hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ với cô ấy.

Nàng thiếu nữ đã không nhớ rõ trước đó xảy ra cái gì. Ký ức, tựa như chỉ dừng lại trong nháy mắt người trước mắt kia lén lút đem mặt đi qua hôn lên trên môi miệng nàng.

Sau đó, toàn bộ thế giới đều thay đổi. Khi cô ấy từ thế giới giống như thiên đường tỉnh dậy, lần thứ hai mở mắt, cô ấy biết, sinh mệnh của mình, đã tiến vào một giai đoạn mới.

Đây là nhân sinh sao? Vì sao mình cảm thụ được, An mụ trong miệng thanh niên, bánh bao và mập mạp cùng hắn nói ra nước, hoàn toàn không giống với những gì mình biết trước đó?

“Bảo bối, anh là Adam, em là Eva có được hay không?”.

“Ừ.” Cô gái nhu thuận đáp.

“Vậy cứ như vậy, cái tên kia, hẳn cũng là Thượng Đế. Chờ mập mạp tới, chúng ta cùng nhau quay về địa cầu gặp hắn”.

“Ừ”.

“Còn muốn nghe chuyện xưa không, anh kể cho em nghe chuyện anh đại sát bốn phương lần trước trong Mãn Thiên Chiến Hỏa”.

“Ừ”.

“Ngày đó, anh dùng tàu của mập mạp..”.

“Adam..”.

“Sao?”.

“Em... Muốn xem phim”.

...

Một chi hạm đội Phỉ Minh, tiến vào hệ ngân hà.

Khi phi thuyền tới gần thái dương hệ, thấy địa cầu thì, tất cả mọi người không khỏi đi tới cửa sổ mạn tàu. Nhìn chăm chú vào tinh cầu màu xanh bị đám mây quấn lấy.

“Đây là địa cầu, khởi nguồn của văn minh nhân loại.” Marcia nhìn tinh cầu, cảm khái nói với Fujii bên cạnh.

Anlei nắm tay mập mạp, gương mặt khẽ tựa vào trên cánh tay hắn. Nghiêng đầu, nhìn một đứa bé gái tám chín tuổi, ngoan ngoãn nắm tay một đứa bé trai dáng dấp chỉ chừng bốn tuổi. Khóe miệng, không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.

Thương đoàn phi thuyền vận chuyển hàng hóa Trên đường hàng không, hạm đội dong binh cùng với hải tặc linh tinh, đều tránh xa cái chi hạm đội khổng lồ này.

Từ mấy nghìn năm trước, tài nguyên của địa cầu sau khi tiêu hao hết, ở đây cũng như Mars, Allah, Odin tinh cầu, trở thành nơi trục xuất. Là thiên đường của hải tặc, người buôn lậu và người thám hiểm.

Mars, Jesus, Allah và Odin đều là tên sau đó, lấy thần linh mà đặt tên. Mà địa cầu, nằm trong năm đường hàng không tự do lớn, được xưng là Thượng Đế chi vực.

“Thượng Đế...” Mập mạp nghĩ lại tới Tiểu Thí Hài nói, không khỏi có chút hoảng hốt.

Ai có thể nghĩ đến, trên khỏa tinh cầu gần như bị nhân loại bỏ quên, thật ra có một Thượng Đế.

Phi thuyền đáp xuống.

Theo đoàn xe của Hasting, Soberl, mập mạp và tất cả tướng lĩnh Phỉ Minh theo mà đến, dưới hộ vệ của cơ giáp chiến sĩ Phỉ Quân, dọc theo đường cao tốc, tiến vào một sơn cốc vắng vẻ, đứng ở trước một căn cứ cao ốc bị bỏ hoang.

Bức tường màu vàng bên ngoài tòa cao ốc đã loang lổ, ở trên đầy những dây leo.

Đi vào cánh cửa, đi thang máy xuống nền đất, một cửa tự động thật lớn xuất hiện tại trước mắt. Tiểu Nữ Hài mở cửa tự động ra. Tựa hồ là đã sớm biết mọi người sẽ đến, đám người mập mạp vừa đi vào cửa lớn, một tiếng thở dài, vang lên bên tai mọi người.

“Bốn ngàn năm...”

Đại sảnh tia sáng lờ mờ, ngọn đèn lần lượt sáng lên, một cổ máy vi tính trung ương khổng lồ và vô số thiết bị, xuất hiện tại trước mắt mọi người.

Âm thanh, tự như từ trong máy tính trung ương phát ra, quanh quẩn trong đại sảnh, tang thương mà trầm trọng.

Mập mạp dẫn Tiểu Thí Hài tiến lên hai bước, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cuối cùng rơi vào máy tính trung ương khổng lồ. Tâm tình không khỏi trầm trọng.

Chân tướng câu chuyện, từ khi hắn gặp Tiểu Thí Hài và Tiểu Nữ Hài tại khu không người cũng đã rõ ràng. Trong mọi người, không nữa ai lý giải tiền căn hậu quả bên trong hơn so với hắn.

Hắn biết, ở đây, cũng là lúc trước mình gặp phải Tiểu Thí Hài, vượt qua những gì được ghi chép, cũng là phòng thí nghiệm khoa học của thuyền trưởng chiếc phi thuyền kia Trần Tu Tề!

Cái phòng thí nghiệm này, không chỉ là nơi sinh ra Tiểu Nữ Hài, Tiểu Thí Hài và máy tính trung ương trước mắt đồng dạng có một trí năng nhân tạo, là khởi điểm văn minh nhân loại cất bước tiến lên một thời đại mới. Đồng thời, cũng là chân tướng phía sau tất cả bí mật. ------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.