Đầu óc của mập mạp, trong nháy mắt liền trống rỗng.
Hasting an vị trước mặt mình. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên hai má đỏ bừng một tia bệnh trạng. Ông nhìn chằm chằm mình, con mắt có chút ứ máu. Cái trán và nếp nhăn khóe mắt bởi vì khô gầy sau khi bệnh nặng càng ngày càng sâu, cả người thoạt nhìn giống như một ngọn nến trong gió, dường như tùy thời sẽ tắt.
Cánh tay mình đã bị nắm đến phát đau.
Đến lúc này, tựa như mới nhớ tới, ông già trước mắt này tuy rằng đã bị bệnh nguy kịch, nhưng nhiều năm trước ông đồng dạng từng là một gã binh sĩ lục quân. Làm qua tiểu đội trưởng, làm qua trung đội trưởng, tự mình suất lĩnh bộ hạ trên trận địa đánh nhau với kẻ địch, tự tay cắt đứt cổ họng kẻ địch, đá vỡ xương sườn kẻ địch.
Tuy rằng ông đã già đi, hai chân tàn tật trong chiến tranh, đôi tay mu bàn tay và cánh tay thoạt nhìn gầy trơ cả xương. Thế nhưng, bàn tay ông vẫn rộng lớn mà đầy lực như cũ.
Đây là một đôi tay mà chỉ lão binh mới có!
"Bệnh của ông..." Mập mạp không dám tin tưởng nhìn Hasting, "Lão đầu, ông lúc này lại làm trò đùa gì với tôi à?!".
"Vốn dĩ ta còn muốn chịu đựng một thời gian, bất quá ta cuối cùng vẫn là già rồi, lực bất tòng tâm." Hasting nhàn nhạt cười, buông lỏng tay mập mạp ra. Ông dừng ở chiến hạm Tây Ước trên màn hình chủ thiên võng, trong ngực khô quắt kịch liệt phập phồng hai lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-bai-dai-anh-hung/2390140/quyen-10-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.