Mập mạp cười cười đắc ý nói: “Anh thì tính là nham hiểm gì, bất quá là nói sự thật mà thôi. Chỉ huy chiến tranh là một trò chơi giữa các trí giả, ngươi không có bản lĩnh nhìn đến toàn bộ ván cờ, vậy ngươi cũng chỉ có thể là quân cờ trong đó. Nếu ngươi ngay cả kì lộ của kì thủ đều không biết, như vậy, ngươi ngay cả tư cách làm một quân cờ đều không có. Tùy thời đều có khả năng bị vứt bỏ”.
“Vậy một ván Đông Nam này thì sao?” Phương Hương tò mò hỏi.
“Chúng ta đều biết, lão nhân thật ra đã sớm phán đoán ra Soberl phân binh, hắn dẫn dắt Quân đồng minh nam hạ, thứ nhất là vì chi quân đội này là một chi hạm đội chiến đấu duy nhất mà Phỉ Minh tại cái thời gian này có thể tập hợp lên, đối với Đông Nam cực kỳ quan trọng. Thứ hai là vì chỉ có như vậy, mới có thể bức các quốc gia Phỉ Minh chân chính ở trong nguy cơ mà đoàn kết lại, nhìn thẳng vào trận chiến tranh này cùng xuất ra toàn bộ lực lượng. Dồn vào tử địa rồi mới tìm ra đường sống”.
“Chúng ta không có đường lui...” Phương Hương thì thào lặp lại câu nói Hastings khi nam hạ đã cấp cho mập mạp kia.
“Đúng, chúng ta không có đường lui. Bởi vì theo ngay từ đầu, hắn vốn không có lưu lại đường lui cho chính mình” Mập mạp ngậm điếu thuốc, hút vào, phun ra, dừng ở trần nhà sương khói bốc lên, bỗng nhiên đối với Phương Hương hỏi: “Em có biết, làm một gã quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-bai-dai-anh-hung/2390130/quyen-10-chuong-65-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.