Chương trước
Chương sau
Khi xe việt dã quân dụng rời khỏi, vô số tiếng cảnh báo của xe thiết giáp trọng hình và cơ giáp cấp tốc chạy tới, đem toàn bộ quảng trường vây quanh chật như nêm cối.

Dẫn đầu, là một đám quân nhân mặc đồng phục của Phỉ Quân.

Những binh sĩ bưu hãn này tựa hồ là đã sớm biết ở đây xảy ra chuyện gì, sau khi lao xuống xe chuyện đầu tiên cũng là đi thẳng đến Hansford, dùng cái túi bỏ cái xác vào, đưa lên một chiếc xe vận tải bọc thép mang đi.

Mà sau đó đám đặc cảnh, cục an toàn, cơ quan tình báo mặc thường phục cùng với cảnh sát, đều bất động đứng ở xa chỗ lúc Phỉ Quân làm việc, ngay cả nhìn cũng không nhìn về bên này. Chỉ đợi sau khi Phỉ Quân rời khỏi, dưới sự dẫn dắt của vài tên quan viên cao cấp tiến hành điều tra ngắn đối với hiện trường, cũng lập tức nhanh chóng thanh lý.

Về phần Quản Thành, lại bị một gã phó cục trưởng của cục an toàn tìm được mang đi.

Lúc đó hắn rời đi, đám đồng sự bị vụ nổ làm cho kinh hoàng đều trốn ra khỏi tòa cao ốc, đứng trên đường nghị luận, cũng không nhịn được nhìn hắn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Lập tức, đủ loại lời đồn và tin tức hành lang về Quản Thành, liền sôi sục đồn ra.

Mỗi một loại cách nói đều không giống nhau, bất quá, kết luận của mỗi một loại cách nói lại đại thể tương đồng. Theo mọi người xem ra, vị tiểu viên chức này bình thường vô thanh vô tức, nhất định không thoát được quan hệ với vụ nổ lần này. Đã ba mươi bảy tuổi, hắn lại có tiền đồ xa vời, đối mặt với áp lực mất chén cơm. Tính cách im lặng ít lời, dễ dàng đi tới cực đoan.

Rất hiển nhiên, bị người của cục an toàn mang đi, là không có chuyện gì tốt. Mà có vết nhơ như vậy, trong xí nghiệp như ngân hàng, cơ bản thì ý nghĩa nhân sinh của hắn đã xong đời.

Bất quá, ngoài mọi người dự liệu chính là, chuyện tình đi qua ngày thứ ba, Quản Thành trở về ngân hàng, tiếp tục sinh hoạt và công tác của hắn. Tựa như chuyện gì cũng không có phát sinh.

Rất nhiều người đều muốn từ trong miệng của hắn kiếm ra một chút tin tức. Bất quá Quản Thành đáp lại luôn là mỉm cười, sau đó lắc đầu, cái gì cũng không nói. Điều này làm cho không ít người hơi bị tức giận. Thậm chí một vị chủ nhiệm cao cấp của ngân hàng, còn bởi vì Quản Thành không nhìn được mà nương cơ hội công tác mắng chửi hắn một trận, cũng tuyên bố muốn cho hắn cút đi.

Bất quá, cuối cùng cút đi, cũng là vị chủ nhiệm cao cấp vốn dĩ chưởng quản một phòng ban thực quyền.

Ngay cùng ngày gã ta hỏi thăm Quản Thành không có kết quả tức giận quát mắng, đã bị chủ tịch ngân hàng kêu vào phòng làm việc, sau đó bị điều tới chi nhánh của một người thành phố nhỏ.

Khi trời thu tới, Quản Thành đã trở thành quản lí trung cấp của ngân hàng này, cũng bởi vì không biết lúc nào lọt vào tầm mắt của ban quản trị ngân hàng, mà một một bước lên mây.

Mà theo chức vị của hắn đề thăng, mọi người kinh ngạc phát hiện, người đàn ông tính cách vốn dĩ im lặng quái gở, trở nên rộng rãi. Hắn khôi hài hài hước, diệu ngữ liên tiếp, không chỉ biết luồng lách tốt trong phương diện quan hệ giữa người với người, phương diện công tác cũng bày ra năng lực làm cho người kinh ngạc tán thưởng so với tích cách cần cù và thật thà của hắn trước đây.

Điều này làm cho mọi người đối với ánh mắt của ban quản trị cảm thấy kính phục.

Rất nhiều năm sau, khi Quản Thành cuối cùng về hưu sau khi lên đến vị trí lớn nhất của ngân hàng, mọi người còn không ngừng nhớ tới người đàn ông luôn luôn lạc quan mà dễ dàng, luôn luôn vì lòng dạ và mị lực cùng nhân cách đặc biệt của hắn thuyết phục. Bất quá, mãi đến khi Quản Thành qua đời, cấp trên của hắn, bạn bè thậm chí vợ và đứa nhỏ, cũng không có từ trong miệng hắn biết được chuyện gì đã xảy ra ngày đó.

Tất cả của tất cả, đều bị bao phủ trong dòng sông dài của thời gian, giấu ở chỗ sâu nhất vĩnh viễn phong bế trong tâm linh của Quản Thành theo hắn đi vào phần mộ. Mọi người chỉ biết là, ngày đó, Hansford chống lại lệnh bắt bị bắn chết, mà ngân hàng, tại ngày đó chiếm được một số tiền gởi ngân hàng vượt hơn ba ngàn tỷ phỉ nguyên cũng có điều kiện kèm theo.

Không ai đem tất cả cái này liên hệ với Quản Thành. Ba ngàn tỷ phỉ nguyên, đối với một ngân hàng trung bình của liên bang Leray mà nói, quả thật cũng là con số trên trời không cách nào tưởng tượng. Chính là cái số tiền này, khiến cho ngân hàng hợp tác với cơ cấu lớn hơn nữa, từ ngân hàng khu đi nhanh thành một ngân hàng nổi danh của tinh vực đông nam.

Duy nhất biết một chút mánh khóe, là vợ của Quản Thành. Bởi vì, trong những ngày tháng về sau, người vợ trước đây bị người khinh thường, sau đó lại được chị em, bạn bè và đồng sự ghen ghét người chồng có vận khí tốt, khi trên màn hình TV xuất hiện vị anh hùng liên bang Leray, trở nên hết sức chuyên chú.

Người vợ không biết chồng của mình lúc nào, dưới tình huống gì, từng có cùng xuất hiện với vị anh hùng của toàn bộ liên bang, nhưng cô ấy biết, nhất định có chuyện thần kỳ gì đã xảy ra.

Đồng thời, đủ để thay đổi số phận của một người!

...

Đóng cửa xe lại, tiếng động cơ nổ vang của xe thiết giáp và cơ giáp quân dụng, biến mất phía sau của một cái rồi lại một cái ngã tư đường, cách xe việt dã quân dụng đậu ở đường cái bên hồ trên Galypalan phong cảnh như bức tranh cây cỏ như nhân càng ngày càng xa, dần dần, chỉ biến thành tiếng động mơ hồ giữa trung tâm thành phố ầm ĩ.

"Mập mạp, " Tiểu Thí Hài vươn đầu ra ngoài cửa sổ xe, híp mắt, "Lúc chém ra một đao kia, ngươi suy nghĩ cái gì?"

"Ta đang suy nghĩ, không biết cái tư thế ta chém tên tạp chủng kia có đủ ngầu hay không." Mập mạp lái xe, bỉu môi nói. Trong ánh mắt còn lưu lại lệ khí tức giận mà vung đao.

Đối với người Hansford, hắn chém đứt cổ của đối phương cũng không có một chút dày vò tâm lý. Trên chiến trường, ngàn vạn kẻ địch bị giết qua, cũng không có một ai, khiến cho hắn cảm thấy đáng chết hơn so với tên cặn bã này!

Nhất là nghĩ đến đám người hi sinh vì cái quốc gia này, mập mạp thậm chí hận không thể đem người như Hansford thiên đao vạn quả!

Xe phi hành chạy như bay dọc theo đường cái, ánh mặt trời xuyên qua hàng cây bên đường tới, thành từng luồng sáng. Đường cái sạch sẽ mà yên tĩnh, cây trong rừng nhoáng lên mà qua, mặt cỏ xanh biếc ngăn nắp sạch sẽ. Chỗ xa hơn, là hồ nước lấp lánh, vài con vịt hoang vỗ vỗ cánh, truy đuổi chơi đùa trên mặt nước.

"Đáng tiếc, chỉ có một khán giả." Tiểu Thí Hài thở dài nói.

Với năng lực của Tiểu Thí Hài, đương nhiên là từ lúc Quản Thành xuất hiện trước tiên, cũng đã phát hiện hắn, cũng dựa vào năng lực thiên võng bản thân nắm trong tay của toàn bộ liên bang Leray, trong vài giây từ hơn mười tỷ nhân tìm được tư liệu của người này... một tiểu viên chức sự nghiệp không thành công, tình trạng kinh tế cũng ngày càng sa sút, có một trái tim thiện lương, lúc gọi điện thoại báo cảnh sát, tuy rằng nơm nớp lo sợ, lại cuối cùng lấy đủ dũng khí.

"Không biết tên kia sau khi nhìn chúng ta biểu diễn hoa lệ, lúc tiếp thu tra hỏi sẽ nói như thế nào."

Tiểu Thí Hài có chút u oán. Khán giả chỉ có một, sẽ là trăm phần trăm khen ngợi, hay là trăm phần trăm phê bình. Nếu như gặp phải khán giả toàn bộ phê bình, Thí đại gia hiển nhiên sẽ cảm thấy đặc biệt mất mặt.

"Nếu như hắn tinh mắt, khen chúng ta, chúng ta sẽ cho hắn một kinh hỉ, " Mập mạp vuốt cằm: "Nếu như người này không có ánh mắt..."

"Sao?" Tiểu Thí Hài con mắt tỏa ánh sáng.

"Thì nói những người đó là hắn giết." Mập mạp vẻ mặt tức giận: "Khiến cho hắn cũng làm một chút chức nghiệp của anh hùng."

"Ý kiến hay." Tiểu Thí Hài cười xấu xa nói, bỗng nhiên ánh mắt chợt ngưng, nói với mập mạp: "Mập mạp, chiến báo mới nhất của Metis đã truyền trở về, Margaret kêu ngươi nhanh chóng đến trung tâm chỉ huy."

"Biết!" Mập mạp kéo tay lái, xe phi hành hơi nghiêng thân trong ánh mặt trời, sàn xe san bằng hầu như dán sát mặt đất làm một động tác xoay người, khi quay đầu một trăm tám mươi độ đồng thời bay lên trời, như một mũi tên bắn ra ngoài.

...

Bầu trời tối đen, từng chiếc chiến hạm mình đầy thương tích lần lượt rời khỏi điểm bước nhảy.

Khi bọn quan binh của hạm đội các quốc gia Tây Ước tụ tập tại cửa sổ mạn tàu chiến hạm hoặc trước màn hình, thấy trên thân thể của những chiến hạm này cả đám bị phá mở nhiều lổ lớn, boong tàu bị phá nát, pháo chủ bị bắn thành sắt vụn và hạm kiều hổn độn sắt vụn thì, cũng không nhịn được nhìn nhau hoảng sợ, một trận ồn ào.

Cái này đã là lần thứ tám Goode thượng tướng công kích không có kết quả.

Đủ ba mươi lăm mấy giờ, liên tục phát động tám lần đột kích, kết quả cuối cùng, cũng là hạm đội mang theo vết thương đầy người, bỏ lại đồng bạn hi sinh, lần lượt rời khỏi điểm bước nhảy. Không chỉ có hạm đội bạo hùng của Goode bản thân thương vong thảm trọng, ngay cả hạm đội Tây Ước theo hắn phát động tiến công, cũng đã thay đổi ba đợt.

Trước hết bị thay, là hai chi tập đoàn hạm đội của Mundt đế quốc vốn dĩ hiệp đồng tác chiến với hạm đội Bạo Hùng. Hai chi tập đoàn hạm đội này tại lần thứ ba đột kích, tổn thất cũng đã cao tới bốn mươi lăm phần trăm, hoàn toàn mất năng lực tác chiến. Banning lập tức rút về thay thế, mặt khác thay bằng hai chi hạm đội sức chiến đấu đồng dạng cường hãn của Tây Ước.

Thế nhưng, không kiên trì hai luân phiên công kích, hai chi tập đoàn hạm đội mới thay ra trận, cũng lần lượt bị đánh cho tàn phế. Bất đắc dĩ, Banning lúc lần thứ ba thay đổi hạm đội, điều hai chi hạm đội của đế quốc Binart vốn dĩ thuộc về chủ lực trung ương trực thuộc của gã. ------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.