Mãn Hà Tinh Vân giống như bị đốt cháy. Ở trong vũ trụ yên tĩnh không một tiếng động.
Thế giới, thật ra cũng không hề có nhan sắc. Nhân loại cảm thấy nhan sắc, chỉ là ánh sáng trải qua dây thần kinh thị giác rồi đưa vào trong đầu hình thành phản ứng khác nhau mà thôi.
Ở trong tinh không mênh mông này, đám mây màu đỏ kia, từ xưa tới nay, bằng vào khuôn mặt vốn có, tồn tại ở bên trong mảnh tinh vực này. Chẳng qua là khi chiếc phi thuyền đầu tiên của nhân loại đi qua nơi này, thời điểm bọn họ thấy nàng, nàng mới được trao cho cái tên sáng lạng, này giống như đầy trời sao này.
Từ thời đại thăm dò vũ trụ của nhân loại đến bây giờ, thì nàng đã lặng yên nhìn chăm chú vào một chiếc thuyền lại một chiếc thuyền của nhân loại từ nơi này xuất hiện, lại từ nơi này biến mất.
Dần dần, phi thuyền lui tới trở nên càng ngày càng nhiều. Cả tuyến đường hàng không đông đúc, phồn hoa hơn rất nhiều.
Mười năm, năm mươi năm, một trăm năm, một ngàn năm.... Nhiều đời người lữ hành vũ trụ, nhà thám hiểm, thương nhân, đi qua tuyến đường hàng không nầy, theo thời gian trôi qua. Cũng không hề tiếp tục đi qua nữa, thì lại sẽ có những con người mới gia nhập vào đó, tiếp tục hành trình văn minh của nhân loại.
Mà bây giờ, nhiều nhất bên trên tuyến đường hàng không nầy, đã không phải là thuyền nghiên cứu khoa học, thương thuyền cùng thuyền thám hiểm, mà là chiến hạm.
Ở trong vành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-bai-dai-anh-hung/2389818/quyen-9-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.