Mập mạp đều đã chuẩn bị xong, Tiểu Thí Hài bò lên trên sườn núi, ngồi ở bên cạnh mập mạp, hít thở không khí lạnh mà tươi mát.
Ánh mặt trời chiếu vào hai người ngồi trên sườn núi, một cảm giác ấm ápnhẹ. Mái tóc màu vàng của Tiểu Thí Hài đã bẩn đến không rõ màu sắc, quần áo trên người tất cả đều là bùn đất.
Mập mạp cũng không tốt hơn, một thân chế phục Phỉ Quân cởi ra có thể trực tiếp cho tiến vào đống rác.
“Ừm.” Mập mạp gật đầu, tiếp tục nhìn dưới chân núi đờ ra.
Cơ giáp Jaban đầy khắp núi đồi của, đang vững bước đi tới. Tối đa mười phút nữa, cuộc chiến cuối cùng sẽ khai hỏa.
Tính luôn bộ đội cứu viện, tỷ lệ sống sót của chi đội ngũ này sẽ không vượt hơn ba mươi phần trăm.
“Ngươi thật sự dự định làm như vậy?” Tiểu Thí Hài ngắt một cọng cỏ, ngậmtrong miệng, vừa nhìn bộ đội Jaban xung quanh đỉnh núi, vừa lo lắng hỏithăm.
“Ngươi còn có chủ ý khác sao?” Mập mạp cũng không quay đầu lại.
“Không có.” Tiểu Thí Hài thở dài, “Ta chỉ là có chút không rõ ngươi vì saoliều mạng như thế. Ở đây cũng không phải Leray, không có ngươi, tinhcầu vẫn chuyển động. Rõ ràng sợ muốn chết, còn con mẹ nó thể hiện giảlàm anh hùng.”
Giả làm anh hùng? Mập mạp trợn mắt nhìn Tiểu ThíHài. Con mắt vừa trừng, lập tức ảm đạm xuống. Mặc dù trong mắt của cácchiến sĩ bao gồm cả mấy vị cơ giáp chiến thần ở bên trong, mình tựa nhưrất trấn định, rất thong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-bai-dai-anh-hung/2389328/quyen-8-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.