Không biết qua bao lâu.
Mãi đến lúc hai người nắm tay nhau đi ra khỏi đầm nước, đến ngồi xuống bên bờ hồ chỗ dừng robot, khi vùi vào lòng mập mạp, trên khuôn mặt tươi cười của Mễ Lan vẫn còn hiện lên nét ửng hồng thoang thoảng say lòng người.
Nàng lười biếng nắm tay trái mập mạp, đếm năm ngón tay một cách si ngốc. Đếm đi rồi đếm lại, làm không biết chán. Tựa như đó là một trò chơi rất thú vị. Mỗi khi tay phải mập mạp làm mấy chuyện xấu trên người nàng, nàng sẽ nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt long lanh rực rỡ như sao trời lóe lên vầng sáng e lệ, chỉ khẽ lưu động sóng mắt thôi cũng kiều mị như muốn chảy nước.
"Mập mạp..." Giọng nói của Mễ Lan tựa như không có chút sức lực nào: "Nếu như bây giờ không đánh trận nữa, chúng ta có thể được sống vĩnh viễn ở nơi này thì tốt biết mấy."
"Đúng nha!" Giọng nói của mập mạp còn mệt nhọc vô lực hơn Mễ Lan, bộ dạng hấp hối như đèn cạn dầu.
"Đồ chết tiệt!" Mễ Lan vừa xấu hổ vừa cầm lấy tay mập mạp, nhẹ nhàng cắn một cái, gương mặt đỏ bừng, giọng căm hận: "Hừ, lần trước ngươi với Bonnie ở khách san cả một ngày, tại sao lại không thấy cái bộ dạng thừa sống thiếu chết này của ngươi!"
"Ha ha ha ha..." Mập mạp nhất thời như hồi quang phản chiếu, cười ngây ngô một hồi.
Khi phụ nữ lên cơn ghen thì sẽ không thèm quan tâm đến lý lẽ. Cho dù Mễ Lan và Bonnie đã sớm chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-bai-dai-anh-hung/2389273/quyen-8-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.