Trong bộ chỉ huy dưới tầng ngầm tối tăm, Bùi Lập Đồng nghe tiếng liền quay đầu lại, chỉ thấy một viên tham mưu đang vội vã đi tới trước mặt mình.
"Bộ phận tác chiến vừa báo cáo, trung đoàn 2 và tiểu đoàn 1 trung đoàn 3 của sư đoàn thiết giáp số 13 chúng ta đã rút hết khỏi trận địa, tập hợp hoàn tất." Viên tham mưu với bụi bặm khắp người đang đứng nghiêm cúi chào: "Lữ đoàn 1 và 2, cùng với trung đoàn 1 của lữ đoàn 3 sư đoàn bộ binh 51 cũng đã rút khỏi trận địa và hành quân hướng về thị trấn Ôn Tuyền. Hiện nay, quân tiên phong đã tiến vào hẻm núi Karoda."
Bùi Lập Đồng quay đầu sang phía sư đoàn trưởng Balmer của sư đoàn 51, đã thấy Balmer cũng đang nhìn về phía mình. Hai người liếc nhau, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thấy nhẹ nhõm vui mừng.
Đội ngũ cuối cùng cũng đã rút lui xong!
Trước đó, trận địa phòng tuyến thứ hai vẫn luôn bị quân Jaban tấn công mãnh liệt, kế hoạch rút lui nguyên bản bị trì hoãn liên tục. Một lần hai lần, Bùi Lập Đồng và Balmer hầu như đều sắp mất hết niềm tin.
Có vài lần, bọn họ muốn hạ lệnh cưỡng ép rút lui, thế nhưng khi mệnh lệnh đến bên mép thì lại bị mạnh mẽ nuốt xuống.
Nếu mạo hiểm bị quân Jaban thừa cơ truy kích mà rút bộ đội ra, chỉ cần hơi chút sơ suất thôi thì cũng có thể dẫn đến một hồi tan vỡ không thể sửa chữa được! Đến lúc đó, đừng nói là đột phá vòng vây, còn có thể sống sót được đến thị trấn Ôn Tuyền thì cũng không còn lại bao nhiêu người!
Hai người tuy rằng trấn thủ bộ chỉ huy, bề ngoài đều tỏ ra rất ung dung. Thế nhưng, chỉ có chính bọn họ mới biết được bản thân mình đang nóng ruột đến mức nào, mỗi phút dài như cả năm ròng.
Ngay trong lúc bọn họ bị dày vò hành hạ đến gần như suy sụp này, quân Jaban bỗng nhiên giống như bị thôi miên mà bỏ dở công kích đang như triều dâng.
Bộ đội cứ như kỳ tích mà thuận lợi rút lui. Mà không chỉ có thể rút lui, thậm chí còn có nhiều thời gian để bố trí trận địa ngăn chặn phòng ngự co cụm, có nhiều thời gian ung dung hành quân.
" Bộ đội đoạn hậu đã thu xếp ổn thỏa hết cả chưa?" Bùi Lập Đồng hỏi.
"Về phía tiền tuyến, quân ta đã hoàn thành xong việc phòng ngự co cụm. Cao điểm 249, 415 và 310 của phòng tuyến thứ hai cố thủ hai tiếng đồng hồ, cao điểm 341 và 332 của phòng tuyến thứ ba cố thủ bốn tiếng đồng hồ." Tham mưu nhìn qua tài liệu một chút: "Phỏng chừng sơ bộ, quân địch muốn vòng qua phòng tuyến của quân ta cần ít nhất sáu tiếng đồng hồ. Nếu trực tiếp tiến công, cần ít nhất ba tiếng đồng hồ!"
"Quân Jaban rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy, có phải bọn hắn vừa xảy ra biến cố gì không?!" Balmer tặc lưỡi, phe phẩy cổ áo quân phục.
Bởi vì thiếu thốn năng lượng nghiêm trọng, hiện tại bộ chỉ huy đã cho dừng tất cả các hệ thống ngoại trừ Thiên Võng. Do đó cho dù đang ở trong mùa đông, thế nhưng trong gian phòng kim loại đầy chật người cũng đã oi bức không chịu nổi.
Bình thường vốn là một vị tướng quân có phong độ nho nhã áo mũ chỉnh tề, thế nhưng Balmer hiện tại lại đang nhây nhớp đầy mặt.
Cổ áo bị mở banh ra, tay áo xắn cao lên, bộ râu mấy ngày không được cạo đang mọc lún phún không đều trên mặt như cỏ dại. Không còn vẻ nho nhã, hắn ngược lại lại giống như một gã đao phủ trên pháp trường.
" Không cần quan tâm nhiều như vậy! Chỉ cần binh lính của lão tử được rút lui thành công là tốt rồi, bước tiếp theo chúng ta hãy chờ xem!" Bùi Lập Đồng hung hăng vỗ một cái lên sa bàn điện tử, cắn răng nói.
Hiện tại, trung đoàn 1 thuộc sư đoàn thiết giáp số 12 đã sắp đến được thị trấn Ôn Tuyền. Trong vòng 4 tiếng đồng hồ, bất kể thế nào thì bộ đội tiếp nối cũng phải theo sau! Một khi toàn quân đến nơi thì sẽ lập tức phát động tấn công, xông được hay không thì cũng phải xông, cơ hội chỉ có một lần.
Chỉ có một trung đoàn thiết giáp ở phía trước mở đường, giống như là chiếc dao găm đâm về phía trước. Bộ đội ở phía sau cũng chỉ có thể sử dụng pháo cầm tay, lựu đạn nhiệt hạch, dùng súng, lưỡi lê hay thậm chí dùng nắm tay và hàm răng để giết ra một con đường máu! Do đó, rút lui được thêm một người thì sẽ nhiều hơn một phần cơ hội sống sót khi phá vòng vây.
Tình huống hiện tại đã tốt đến nỗi không thể tốt hơn được nữa rồi. Nhớ lại thì cứ như đang mơ, không biết là vị thần tiên nào đột nhiên đã mở mắt mà ban phước.
"Trận địa ngăn chặn đã an bài xong chưa?" Bùi Lập Đồng hỏi: " Lý nguyên soái hiện tại ở đâu, còn có tiểu tổ nghiên cứu khoa học kia nữa, đều đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Thưa, đều đã chuẩn bị xong rồi! Có thể xuất phát bất cứ lúc nào!" Tham mưu trả lời.
Balmer vươn tay ra cười nói: " Chúng ta cần phải đi rồi!"
"Đây có lẽ là đoạn đường cuối cùng của chúng ra đấy!" Bùi Lập Đồng vươn tay vỗ mạnh vào tay Balmer, nhìn các tham mưu đã đứng lên đợi lệnh ở bốn phía xung quanh, vung tay lên: "Đi!"
Bùi Lập Đồng vừa dứt lời, đột nhiện máy tính Thiên Võng liền vang lên âm thanh nhắc nhở.
Màn hình chớp lên, văn tự số liệu mau chóng cuộn ra, một phần văn bản đã được tự động truyền đến.
"Tướng quân, ngài đến xem!" Tham mưu tiếp nhận văn thư vừa giải mã tài liệu xong liền kêu lên.
Vừa đi đến cửa, Bùi Lập Đồng và Balmer ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về màn hình Thiên Võng.
Tài liệu được mở ra. Đó là một đoạn video, một phần chiến báo. Đoạn video hiển thị ảnh chụp từ máy bay không người lái, trên màn hình từ trên xuống dưới là hai nhánh bộ đội thiết giáp Jaban đang tàn sát lẫn nhau.
Chuyện gì thế này?
Bùi Lập Đồng và Balmer bước nhanh về phía Thiên Võng, các tham mưu đang bận rộn rút lui cũng quay lại cùng đi theo. Tất cả mọi người biết đây có thể là nguyên nhân mà quân Jaban bỗng nhiên đình chỉ tiến công.
Chiến đấu trên màn hình ngay từ đầu đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
Theo tiến trình chiến đấu, tâm tình cũng phập phồng lên xuống. Tàn khốc, hung ác, song phương như hai khối nham thạch nóng bỏng, vừa tiếp xúc đã giết chóc sống mái với nhau. Tình cảnh chiến đấu nhìn thấy mà giật mình, đang không ngừng trùng kích cảm giác và thần kinh của mọi người.
Khi thấy mười chiếc [Linh Miêu] giống như tử thần đại khai sát giới không gì cản nổi giữa vòng vây của tiểu đoàn thiết giáp Jaban, mọi người đều toát hết mồ hôi, choáng váng mặt mày.
Mà trong đoạn kết của video, khi nhìn thấy một cơ sĩ Trenock trong chiếc robot trọng thương đang chạy về phía chiếc robot hạng nặng đã mở rộng cửa khoang của đồng đội, toàn bộ bộ chỉ huy liền lặng ngắt như tờ. Mọi người bốn mắt nhìn nhau, há mồm trợn mắt.
Là người một nhà! Bọn họ thuộc đơn vị nào, robot của bọn họ từ đâu mà có, vì sao lại xuất hiện ở nơi địch hậu này, mười cơ sĩ Chiến thần cấp kia là ai, ai đang chỉ huy trận chiến này?! Hàng loạt nghi vấn như từng đợt sóng biển mạnh mẽ đánh vào trong tâm khảm mọi người. Chấn động mãnh liệt đến nỗi khiến cho mọi người vẫn chưa thể hoàn hồn.
Sau đoạn video là chiến báo do trận địa 415 phát tới.
Sau khi phát hiện ra nhánh bộ đội này, bộ chỉ huy trận địa 415 đã cấp tốc phái ra hai tiểu đội trinh sát, đi xuyên qua vùng giao chiến, mò mẫm vào trong vùng địch hậu.
Từ tình báo của máy bay trinh sát không người lái và tiểu đội trinh sát truyền về, quân Jaban đã không còn tâm tình để tiến công nữa. Bọn hắn đang điều động bộ đội quy mô lớn để tìm kiếm bốn phía. Bầu trời, mặt đất, chi chít đội ngũ lục soát đang được điều vào trong các dãy núi.
Kể cả kẻ ngu cũng biết được bọn họ đang tìm cái gì!
"Tướng quân..." Tham mưu tác chiến nói với Bùi Lập Đồng: "Trận địa 415 nhận định, nhánh bộ đội vùng địch hậu này hiện nay đang áp sát về phía tiền tuyến. Nếu như bọn họ định vượt qua trận địa xuất kích quân địch, lấy binh lực hiện tại ở cao điểm 415 thì không đủ để tiến hành trợ giúp và tiếp ứng. Thượng tá Vương Viễn thỉnh cầu chỉ thị."
"Có ai biết những chiến sĩ này không?" Bùi Lập Đồng chỉ vào hai khuôn hình bị dừng lại trên màn hình, chỉ vào chiến sĩ vừa nhảy ra khỏi robot cùng với mấy binh sĩ Trenock ở trong robot hạng nặng đang mở cửa khoang lái. Tâm tư hắn tỉ mỉ, nhìn quân phục của những chiến sĩ này, hiển nhiên không phải là loại vừa mới lên chiến trường. Hơn nữa, trên quân hàm một số cơ sĩ còn có cả vạch kim loại của sĩ quan, cũng có cả bộ binh phổ thông.
"Tướng quân...” Một viên thượng úy tham mưu tiến lên một bước, chỉ vào một gã bộ binh trong khoang lái nói: "Tôi biết người này, hắn là hạ sĩ Tôn Bình thuộc đại đội 2 tiểu đoàn 1 trung đoàn 1792 trước kia của tôi, đại đội trưởng Nash của bọn họ là bạn đồng hương của tôi ở Trung Nguyên tinh tinh hệ Trường Chinh, mấy thủ hạ mũi nhọn của hắn tôi đều biết, Tôn Bình chính là một trong số đó!"
"Đại đội 2 tiểu đoàn 1 trung đoàn 1792?" Một tham mưu khác kêu lên: "Đó không phải là tiểu đội ở trận địa 347 sao?"
Âm thanh còn chưa dứt, đã có người lấy ra danh sách chiến sĩ cùng với bản ghi chép nhiệm vụ của trung đoàn 1792 trong Thiên Võng. Ngay khi nhìn thấy ảnh chụp của binh sĩ số hiệu 39597322 - hạ sĩ Tôn Bình, tất cả mọi người đã có thể hoàn toàn xác định, chiến sĩ dưới bóng đèn trong khoang lái điện tử kia chính là Tôn Bình!
Vị trị cuối cùng của tiểu đoàn này khi ấy, chính là khu vực mà chiếc phi thuyền rơi xuống!
Ngay lập tức, dưới sự phân biệt của các tham mưu từ mấy đơn vị tác chiến khác, lại có thêm hai chiến sĩ được nhận diện. Đều là các chiến sĩ của sư đoàn bộ binh cơ giới 51, khi phòng tuyến thứ nhất bị công phá thì họ đã bị Thiên Võng đánh dấu là nhân viên mất tích.
Bùi Lập Đồng chắp tay sau lưng, nôn nóng đi lại vài vòng.
Đây là một vấn đề nan giải!
Bộ đội sắp phải xuất phát rồi, trung đoàn thiết giáp duy nhất đã đến được thị trấn Ôn Tuyền, hiện đang chờ bộ đội phía sau tiến đến. Hiện tại không đi, có thể vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội đi!
Sĩ quan chỉ huy của trận địa 415, thượng tá Vương Viễn đã đưa ra phán đoán về hướng đi của nhánh bộ đội này, thế nhưng, đó dù sao cũng chỉ là phán đoán mà thôi!
Nhánh bộ đội này sau khi hoàn thành xong việc phục kích, đã lập tức quay đầu hướng về phía nam, rời khỏi tầm nhìn của trận địa 415 ít nhất hơn một giờ! Bọn họ sẽ phá vòng vây về phía bên này vào lúc nào, sau khi đột phá vòng vây thì sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền ở quân Jaban như thế nào, tất cả đều không biết rõ! Bất cứ một gã sĩ quan chỉ huy tỉnh táo nào thì cũng đều không thể vì một nhánh bộ đội nhỏ có thân phận không rõ ràng và tiền đồ xa vời mà đánh bạc tính mạng của hơn hai vạn người của hai sư đoàn!
Thế nhưng… Lẽ nào lại mở to mắt nhìn nhánh bộ đội này rơi vào trong vòng vây trùng điệp ở vùng địch hậu, khiến cho những chiến sĩ này sau khi mở ra được một đường máu thì lại phát hiện ra toàn bộ phòng tuyến thứ hai đã bị vứt bỏ?!
Thế nhưng… Nếu muốn tiếp ứng cho cái đội ngũ này, nhất định phải lưu lại ít nhất binh lực hai trung đoàn để một lần nữa giữ vững cao điểm 415, thời khắc mấu chốt thậm chí phải từ cao điểm 415 tiến công về phía trước, hấp dẫn sự chú ý của quân địch! Trong tình huống không có sự trợ giúp của robot, tại vùng hoang dã mà đụng phải bộ đội thiết giáp của quân địch thì bộ binh sẽ không có bất kỳ đường sống nào cả!
Nhân từ không thể cầm quân, một đại đội không đáng để bỏ ra một cái giá quá lớn như vậy!
Thế nhưng cái đội ngũ này vừa mới tiêu diệt được một tiểu đoàn thiết giáp, hoặc có thể nhiều hơn nữa. Từ lúc chạy trốn đến nay, đã bao giờ có được một trận thắng lợi hả hê sảng khoái đến thế kia chứ! Cả một đại đội thiết giáp, đối với bộ đội hiện tại mà nói thì trân quý đến nhường nào. Điều quan trọng hơn chính là, ở trong đó còn có mười chiếc [Linh Miêu] tung hoành như thần!
Khó xử cực độ.
Rút, hay là không rút?!
Trong chớp mắt, trong đầu đã xoay chuyển biết bao nhiêu là ý niệm, ánh mắt Bùi Lập Đồng đính chặt vào cao điểm 415.
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Trời tờ mờ sáng, ánh nắng ban mai đang chiếu vào lớp mây mù trên đỉnh núi, rực rỡ ráng vàng. Dưới chân núi, cảnh vậy vậy mà vẫn còn đang chìm trong bóng tối. Gió lạnh vi vu, tán cây đong đưa, trên mặt đất bằng phẳng đầy những hố bom, bụi bặm tung bay. (ND - thằng này tả cảnh kiểu như "Em mở cửa ra, con lợn bước vào!", anh em thông cảm!)
Hơn hai nghìn tù binh Trenock với quần áo tả tơi, dưới sự áp giải của mấy trăm bộ binh cùng với mấy chục chiếc robot, đang chậm rãi đi ra khỏi doanh trại tù binh, đi vào trong màn sương mù đầy trời.
Đội ngũ với ba người một hàng, liên miên dài một km, phần đầu đã đi được rất xa rồi mà phần sau mới chậm rãi đi ra khỏi cửa trại. Trên hai tháp canh ở hai bên cửa trại, vệ binh Jaban đang cầm súng, ánh mắt lạnh băng nhìn vào những con kiến đang bị mình nắm quyền sinh sát trong tay này.
Ra khỏi cửa trại hướng về phía tây, chỉ cần đưa mắt nhìn thì đã có thể thấy được núi non xa xa. Núi cao khe sâu, trùng trùng điệp điệp, đi qua khe núi chính là địa điểm cho tới nay vẫn nằm trong tay quân Trenock, trận địa 415!
Lúc tiến lên theo hướng về trận địa 415, đám tù binh đã biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
Trong màn sương sớm, không biết ai vừa rống lên một câu "Người chết trym chỉ trời, bất tử sống đời đời", khiến cho đội ngũ thật dài nhất thời vang lên từng hồi cười vang.
Binh sĩ Jaban phụ trách áp giải thì mang theo một nụ cười nhạt, lại không hề gây khó dễ một cách hiếm có.
Trong mắt bọn hắn, hai nghìn tù binh này đã là một đám người chết. Con lợn vào lò mổ, cho dù có kêu to đến thế nào, trong mắt tên đồ tể thì cũng chỉ là một hành động buồn cười. Một đao hạ xuống xong, cũng chỉ còn có đôi chân giãy dụa.
Xuyên thấu qua ống nhòm robot, nhìn đội ngũ tù binh chầm chậm di động trên bình nguyên thung lũng rộng lớn, khuôn mặt Nakayama Tsubasa đang không hề có biểu cảm.
Một đội ngũ không rõ lai lịch, trong vòng chưa đầy ba giờ đồng hồ đã tiêu diệt toàn bộ ba tiểu đoàn thiết giáp đầy đủ biên chế, mà mình không chỉ không biết được tung tích hướng đi của bọn hắn, ngay cả bọn hắn là ai thì cũng không biết! Ngay khi trung tướng Magee hạ lệnh cho mình rằng nếu còn để mất thêm một đại đội hay thậm chí một trung đội nào nữa thì sẽ thi hành quân pháp trước trận, tiểu đoàn 1 của trung đoàn 2 đã bị tiêu diệt sạch sẽ!
Mười ba năm tòng quân, từ một gã hạ sĩ đi từng bước một lên đến vị trí bây giờ, gia nhập đội huấn luyện tinh anh, cách thiếu tướng chỉ có một bước. Nguyên bản lần truy đuổi này chỉ đơn giản như trò bắt dê giải trí, thế nhưng ai à biết được đến cuối cùng lại trở thành một thất bại lớn nhất trong cuộc đời mình! Nghĩ lại, thật là buồn cười!
Khóe miệng Nakayama Tsubasa lộ ra nét cười, tay đẩy cần điều khiển, robot lập tức khởi động hình thức chiến đấu, đứng bật dậy.
Theo hành động của robot của hắn, trên bình nguyên của đỉnh núi, ba trăm chiếc [Linh Miêu] tập trung bốn phía xung quanh cũng đồng thời đứng lên. Động tác đều nhịp, nhìn vào giống như là của một người.
Không cần quay đầu lại, Nakayama Tsubasa cũng biết đó là động tác của bộ hạ mình.
Đây là tiểu đoàn đặc chủng tinh nhuệ nhất của sư đoàn thiết giáp 172, do một tay Nakayama Tsubasa tạo nên! Sư đoàn 172 không phải sư đoàn thiết giáp vương bài như sư đoàn 59, thế nhưng cái đội đặc chủng này tuyệt đối không hề kém hơn các cơ sĩ tốt nhất của sư đoàn 59! Mỗi người ở đây đều là cơ sĩ cấp bảy trở lên, trong đó có ba mươi mốt cơ sĩ cấp tám, hai cơ sĩ cấp chín!
Tù binh dưới chân núi giống như một con rắn dài đang bò, chậm rãi đi tới.
Trong mắt Nakayama Tsubasa lóe lên một tia sáng sắc nhọn.
Đây là cơ hội duy nhất của hắn. Để bố trí cái bẫy này, hắn đã lệnh cho ba tiểu đoàn còn lại của trung đoàn 1 và 2 hành quân chậm lại. Đồng thời, ba tiểu đoàn của trung đoàn 3, ngoại trừ một tiểu đoàn phòng ngự chính diện ở cao điểm 415, hai tiểu đoàn còn lại đã lấy đơn vị đại đội mà tản ra khắp vùng núi trong phạm vi 500 km vuông.
Hai nghìn tù binh cùng với lỗ hổng bắt mắt này, chính là miếng mồi!
Cái nhánh bộ đội u linh kia không hiện thân thì thôi, một khi đã hiện thân, ba trăm chiếc robot cùng với tiểu đoàn 3 trung đoàn 3 lưu lại sẽ bám chặt lấy bọn hắn. Chỉ cần nửa giờ, bộ đội phân bố bốn phía sẽ nhanh chóng vây kín, tiêu diệt sạch bọn hắn.
Từ máy tính xuất ra bản kế hoạch tác chiến, Nakayama Tsubasa một lần nữa xem kĩ lại cọng rơm cứu mạng cuối cùng này.
Sư đoàn 172 hiện tại còn lại sáu tiểu đoàn thiết giáp đều đã được an bài vào vị trí. Hai trung đoàn của sư đoàn 59 đã áp sát về bên này. Quân địch có thể tiêu diệt được tiểu đoàn thiết giáp của mình nhanh như thế, vậy thì binh lực của bọn họn hẳn là từ hai tiểu đoàn trở lên, sẽ không vượt quá một trung đoàn, và cũng không hành động tập trung, nếu không bọn hắn đã bị phát hiện từ sớm.
Dựa theo binh lực một trung đoàn mà tính toán, hai trung đoàn của mình cũng đủ kiềm chế bọn hắn hơn nửa giờ. Mà các trung đoàn khác thì đã ở vào vị trí có thể phối hợp lẫn nhau được. Ngay cả khi nhánh bộ đội u linh này không cứu người mà muốn nhân cơ hội tập kích vòng ngoài, cũng sẽ bị rơi vào tròng!
"Sư đoàn trưởng đại nhân, quân địch có đến không vậy?" Trong kênh thông tin riêng đã vang lên giọng nói của sĩ quan phụ tá. Hắn là sĩ quan phụ tá của Nakayama Tsubasa, cũng là gia thần của gia tộc Nakayama, tính mạng của bản thân hắn và gia đình đã sớm cột vào trên người Nakayama Tsubasa.
Nakayama Tsubasa nhếch mép cười nhạt: "Bọn hắn có thể sẽ không đến... Nếu như ta là bọn hắn, ta sẽ lựa chọn đánh tiểu đoàn 1 trung đoàn 1 ở cự ly xa nhất của vòng ngoài. Lấy thủ đoạn phục kích của bọn hắn, đấy chính là món ngon dâng lên miệng. Nếu như bọn hắn có thể giải quyết chiến đấu trong vòng nửa giờ, chúng ta cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn."
Gã sĩ quan phụ tá liền trầm mặc.
Hắn biết, ngoại trừ hai nghìn tù binh làm mồi, tiểu đoàn 1 trung đoàn 1 ở cách hậu phương 40 km cũng là mồi.
Nakayama Tsubasa không quan tâm phải hy sinh bao nhiêu người, chỉ cần có thể dẫn dụ nhánh bộ đội U Linh này ra là được.
Trong khi đối thủ tập kích tiểu đoàn 1 của trung đoàn 1, các tiểu đoàn khác của sư đoàn 172 sẽ nhanh chóng tiếp cận tiểu đoàn 1, cùng với tiểu đoàn 1 của sư đoàn 59 phía sau, khép thành vòng vây! Cho dù tiểu đoàn 1 bị tiêu diệt, đối phương cũng chạy không thoát được!
Đối thủ rốt cuộc sẽ làm thế nào đây?!
" Sư đoàn trưởng!" Trong kênh liên lạc xuất hiện âm thanh của trung đội trưởng trung đội điện tử: "Phát hiện tín hiệu quấy nhiễu, cự ly ba km... Xuất hiện rồi, bọn hắn đã xuất hiện rồi!"
Theo tiếng kêu của gã trung đội trưởng, chỉ thấy ở ngọn núi nhỏ cách đội ngũ tù binh không xa, một nhánh bộ đội thiết giáp giống như mãnh hỗ xuống núi đã lao về phía robot áp giải. Ánh sáng pháo năng lượng như mưa đổ xuống đỉnh núi, các vụ nổ kịch liệt dày đặc giống như mười vạn phát pháo điện.
Đội ngũ tù binh bỗng nhiên loạn thành một đống, binh sĩ và robot phụ trách áp giải không quan tâm thu thập tù binh mà chỉ liều mạng tập trung lại ở giữa mà tổ chức phòng ngự. Ngay cả như vậy, trong nháy mắt đã có 2-3 chiếc robot bị phá huỷ.
"[Linh Miêu]... Vì sao lại là robot của chúng ra?!" Sĩ quan phụ tá kinh ngạc kêu lên.
" Đây là robot của tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 bên ta!" Nakayama Tsubasa ánh mắt lấp lánh nhìn mấy chục chiếc [Linh Miêu] đang lao ra khỏi đỉnh núi, nhàn nhạt nói. Hắn đứng yên tại chỗ, không có ý định động thủ.
" Sư đoàn trưởng, chúng ta..." Sĩ quan phụ tá nhịn không được nhắc nhở.
" Ầm!" Một tiếng ầm vang, dưới sự phản kích yếu ớt của bộ đội áp giải, một chiếc [Linh Miêu] đang xì xụp lao xuống dưới núi đã hóa thành một quả cầu lửa chói mắt, vụ nổ kịch liệt đang cuốn lấy bụi đất, tạo thành một đám khói đen hình nấm.
" Ngươi tưởng rằng những chiếc robot này là chủ lực của đối phương sao?" Giọng nói của Nakayama Tsubasa cứng rắn lạnh lẽo như thép.
Gã sĩ quan phụ tá lập tức rõ ràng.
Đám robot lao xuống đỉnh núi rất ít, chỉ có vài chục chiếc, hơn nữa, tất cả đều là robot Jaban. Hiển nhiên, đây là miếng mồi đối thủ tung ra! Một đại đội này, cho dù cứu được tù binh thì cũng không có khả năng đột phá phong tỏa. Có lẽ lúc Nakayama Tsubasa khởi động bố cục, đối thủ có thể đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, hoặc là bọn hắn còn có tính toán khác!
Dưới chân núi chiến đấu kịch liệt, trên đỉnh núi thì vẫn im ắng như trước.
" Sư đoàn trưởng!" Trung đội trưởng trung đội điện tử báo cáo: "Tiểu đoàn 1 của trung đoàn 1 báo cáo, bọn họ đã gặp phải công kích điện tử cường độ mạnh!"
Nakayama Tsubasa nở nụ cười. Hắn rốt cục đã đợi được tin tức mà hắn vẵn mong chờ.
Hắn vừa điều khiển robot xoay người đi theo một con đường khác của đỉnh núi, vừa chỉ vào một gã đại đội trưởng của tiểu đoàn đặc chủng: "Cho ngươi một trăm người, mười phút đồng hồ, thu thập những người dưới kia, sau đó chạy tới tụ họp."
"Rõ! Sư đoàn trưởng đại nhân!" Đại đội trưởng lớn tiếng nói.
Nakayama Tsubasa xoay người đi nhanh: "Nhớ kỹ, bao gồm cả tù binh, gà chó không tha!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]