Chương trước
Chương sau
Khi chiến hạm Leray xuất hiện ở phía sau hạm đội Humphrey, vành đai tiểu hành tinh nguyên bản vẫn nằm trong yên lặng liền giống như một thanh sắt bị người ta cho vào chậu nước lạnh. Toàn bộ không vực nhất thời loạn thành một đống.

"Thượng đế ơi!"

Trên hành lang, một viên tham mưu Phỉ Dương cầm tập tài liệu đã ngừng lại bước chân vội vã, hắn hơi há miệng, ngơ ngác quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ to lớn phía bên phải hành lang.

" Hạm trưởng! Mau nhìn!"

Một nhân viên quan sát quay đầu, lớn tiếng gọi vị hạm trưởng của mình. Đang vùi đầu tác nghiệp ở trước đài giả lập, vị hạm trưởng liền ngẩng đầu lên, con mắt sắc bén lập tức dại ra rồi tản mát. Ngay cả khi chiếc bút điện tử vẫn giắt ở bên tai rơi xuống trên đài giả lập cũng không khiến cho ông ta có chút cảm giác nào.

"Marc... Đó là cái gì?" 

Một vị nữ thiếu úy vừa mới ngồi xuống ở bên cửa sổ mạn tàu thì đã phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Mà vị bạn trai thiếu tá vừa ân cần kéo ghế ra cho nàng thì chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức bước nhanh vọt tới bên cạnh một khung cửa sổ, cùng với mấy sĩ quan cũng nghe thấy tiếng động nhìn ra ngoài cửa sổ mà trợn mắt há mồm.

Trong tinh không yên tĩnh, từng chiếc chiến hạm đã vô thanh vô tức kết thúc bước nhảy ở vị trí ngoài vành đai tiểu hành tinh cách hạm đội Humphrey không xa, từ từ hiện lên trong hư không.

Ánh hằng tinh đang chiếu lên thân thể hình giọt nước của mấy trăm chiếc chiến hạm to to nhỏ nhỏ này, giống như phủ thêm cho bọn họ một tấm áo giáp lấp lóe ánh kim.

Bọn họ đang lặng lẽ bay nhanh dưới khung cảnh màu đen của vũ trụ vĩnh hằng. Phương xa, một khỏa hành tinh màu vàng đất nửa sáng nửa tối cùng với dải tinh vân giống như tấm lụa mỏng màu trắng ở xa hơn một chút lại càng làm tăng thêm vẻ mỹ lệ vô tận. Bọn họ đang bay nhanh như chớp trong ánh sáng vàng kim, giống như một đám Kỵ sĩ Thần thánh xuất hiện trong ánh ban mai rực rỡ từ đường chân trời!

Tất cả các chiến hạm đều đã nổ tung tại thời khắc này. Mọi người rầm rập vọt tới bên cửa sổ mạn tàu.

" Leray! Đó là hạm đội của Leray!" Một gã đầu bếp vung mạnh con dao trong tay, hưng phấn đến mức không kiềm chế được.

"Đó là chiến hạm gì vậy, sao chúng ta chưa bao giờ thấy qua? Đều là mới tinh, trời ơi, xem đường kính pháo năng lượng của bọn họ kìa." Một viên binh sĩ sửa chữa của Phỉ Dương hầu như dán cả khuôn mặt mình lên cửa sổ mạn tàu.

" Chiến hạm thật là đẹp đẽ. Là người Leray không sai, xem dấu hiệu ở mũi tàu bọn họ kìa." Đồng bạn bên cạnh viên binh sĩ sửa chữa một bên khốn khổ dùng bờ vai để chống lại sự đè ép của người khác, một bên kêu to.

Nhiều người hơn nữa thì lại chen vào trong phòng chuẩn bị chiến đấu, chạy ào vào tất cả những nơi có màn hình ống nhòm như hành lang và đại sảnh tập hợp.

Xuyên thấu qua ống nhòm, bọn họ thậm chí có thể thấy được từng đám người đang chạy loạn bên trong cửa sổ của các chiến hạm Binalter với đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy được ánh đèn cảnh báo đang xoay tròn trên hành lang, còn có thể thấy được hạm đội Binalter nguyên bản coi như vẫn ung dung chỉnh tề, tại thời điểm chiến hạm Leray xuất hiện, bởi vì rất nhiều chiến hạm chuyển hướng một cách vô thức mà đã trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Không cần tốn nhiều tâm trí, cũng cần tri thức quân sự cực kỳ rất cao thâm, mặc dù là viên đầu bếp mang theo dao thái mà kích động đến run rẩy cả người kia thì cũng đều biết, hạm đội Humphrey đã triệt để xong đời.

Hạm đội Leray đột nhiên xuất hiện kia đã hoàn toàn chặt đứt đường lui của bọn hắn. Nguyên bản khi kết thúc chiến đấu, để không làm cho Phỉ Dương phản ứng kịch liệt, hạm đội Humphrey vẫn giữ vững trận hình ở trạng thái rải rác trước đó. Hiện tại, bọn hắn đã bị hạm đội Leray và hạm đội Phỉ Dương kẹp ở chính giữa, chỉ cần có chút động tác thôi thì sẽ phải đối mặt với đả kích mang tính hủy diệt của hai hạm đội.

Nếu như nói trước đó bọn hắn còn có thể dựa vào ưu thế số lượng để sống mái với hạm đội Phỉ Dương mà nói, như vậy, bây giờ bọn hắn chính là con cá đang nằm trên thớt, há miệng mà thở vẫn không nổi!

Trong phòng chỉ huy tàu sân bay Athena, Claudia đứng ở bên cạnh Douglas, trên khuôn mặt xinh đẹp chính là vẻ khiếp sợ vô hạn: "Hạm đội Leray... Chủ lực của bọn họ không phải đã..."

" Tất cả đều là chiến hạm loại mới nhất." Douglas phát ra một tiếng thở dài thật dài: "Nếu như anh đoán không sai mà nói, đây là vũ lực cuối cùng của Liên bang Leray. Bọn họ đã tự lực chống lại Tây Ước suốt ba năm, ba mươi triệu binh sĩ tử trận. Không ngờ tới, bọn họ cuối cùng vẫn còn có thể bảo lưu lại cho quốc gia mình một tia huyết mạch. Nếu quả thật là như vậy, anh chỉ có thể nói rằng..."

Thanh âm Douglas sâu lắng mang theo sự kính phục vô tận: "Đây là một quốc gia đáng để mỗi người người Phỉ Dương tôn kính."

"Thời gian dài như vậy rồi, bọn họ đã ẩn nấp ở phương nào chứ?" Claudia si ngốc nhìn từng chiếc từng chiếc chiến hạm Leray với tạo hình ưu mỹ, lẩm bẩm nói: "Bọn họ sao lại ở chỗ này?"

" Thiếu tướng Điền Hành Kiện không phải đã bảo ta cho hắn hai giờ đồng hồ sao?" Trên mặt Douglas toát ra một nét cười mang theo sự vui mừng và kính nể: "Nếu như anh không đoán sai mà nói, khi bắt tù binh Humphrey, cậu ta cũng không đơn giản chỉ nghĩ đến sẽ kéo dài thêm chút thời gian hoặc là an toàn kết thúc trận chiến dịch này."

"Anh nói là..." Claudia nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Cậu ta muốn nuốt gọn toàn bộ hạm đội Humphrey?!"

" Còn có giải thích nào khác nữa sao?" Douglas quay đầu lại, nhìn qua các sĩ quan cao cấp của tập đoàn hạm đội số 19 cũng đang tỏ ra khiếp sợ: "Nếu như nói những người khác có ý nghĩ như vậy, anh sẽ cảm thấy buồn cười mà nói, như vậy, khi việc này đặt ở trên người cậu ta, anh đều không cảm thấy kinh ngạc một chút nào. Em vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp được tư duy của cậu ta. Humphrey sợ rằng sẽ không còn lựa chọn nào nữa rồi!"

" Thế nhưng, hắn sẽ cam tâm sao? Giao ra tất cả các chiến hạm, gia tộc Humphrey liền xong đời!" Tham mưu trưởng Bàng Minh Giản vẫn luôn im lặng liền nêu lên suy nghĩ của mình.

"Đúng thế!" Claudia cũng lập tức phụ họa nói: "Đế quốc Binalter cũng không thể tiếp nhận thất bại như vậy. Với quan niệm vinh dự cố chấp kia của bọn hắn, toàn quân bị diệt sau khi tử chiến thì mới là kết cục lựa chọn không cần suy xét của bọn hắn!"

" Nếu như Humphrey có chút do dự mà nói, cái gã mập mạp kia sẽ làm cho hắn cam tâm." Douglas phát ra một tiếng cười khẽ, hắn nhớ tới khung cảnh ở tinh cầu Mosky của Gatralan trước kia, khi mình thấy trong đoạn ghi hình Thiên Võng lúc hậu chiến, mập mạp một mình xuyên qua phòng tuyến của tập đoàn Stephen, ôm một gã binh sĩ quân địch miệng phun bọt máu mà hướng tới cầu cứu một chiếc robot, lúc đó mình đã có vẻ mặt trợn mắt há mồm như thế nào.

Ký ức đẹp đẽ chợt lóe qua trong đầu, Douglas khoan thai nói: "Điền thiếu tướng chính là một gã lừa đảo trời sinh."

...

Ra khỏi thang máy lơ lửng của tầng thứ sáu cầu hạm trong tàu sân bay Thần Dụ, nhìn thấy chính là một con đường hành lang thật dài.

Ngọn đèn cảm ứng đã từ từ tự động sáng lên theo sự di động của người trên hành lang. Giấy dán tường màu xanh lam, chân tường bằng gỗ trắng, đèn tường bằng đồng giả cổ, tất cả đều khiển cho tầng nhà này hiện ra vẻ thư thái yên tĩnh khác thường.

Cánh cửa phòng chạm trổ hoa văn nặng nề ở cuối hành lang đã mở ra. Ánh đèn lộ ra ngoài cửa, giống như cửa ra ở cuối đường hầm, sáng ngời mà an tĩnh.

Đi vào gian phòng, phảng phất như vừa tiến vào thế giới bên kia.

Gian phòng hình vuông với diện tích 200 m vuông. Ánh đèn nhu hòa từ dàn đèn treo thủy tinh hoa lệ đang phủ lên chiếc ghê sô pha bằng da bò mềm rộng rãi cùng với kệ giá sách màu đen sắp đầy sách vở một tầng sáng mờ màu vàng nhạt. Trên sàn nhà vân gỗ hơi đỏ đang bày ra một tấm thảm dày bằng tơ nhung. Trên tường gian phòng dán giấy hoa màu xanh lam là từng tấm bản đồ tinh hệ điện tử, các tia sáng điểm sáng màu bạc đang hiện ra trong một màu đen tuyền, thâm thúy mà xán lạn.

Xuyên thấu qua cửa sổ mạn tàu hình trứng bao bọc bởi gỗ chống cháy màu cà phê, có thể thấy được hằng tinh ở phía phương xa. Đó là một quả cầu lửa mỹ lệ đang treo trên tấm màn sân khấu màu đen, các tia sáng đang phát xạ bốn phương tám hướng từ cái quả cầu lửa này. Một viên đá di động lơ lửng cạnh cửa sổ mạn tàu phảng phất đang bị thiêu đốt trong thứ ánh sáng màu vàng nóng bỏng này.

Giữa gian phòng, trên chiếc bàn trà đang được che phủ bởi tấm khăn trải bàn ô vuông xanh trắng, một ấm nước chè xanh đang tản ra hơi nước ấm áp và hương thơm mát lạnh mê người.

Mập mạp đang ngồi ở trên sô pha, nhìn thoáng qua Humphrey vừa mới tiến vào cửa một cái, cầm lấy ấm trà, rót thứ nước trà màu xanh biếc đang bốc lên hơi nóng vào chén trà hoa xanh đế trắng: "Nào, uống trà, uống trà..."

Humphrey đi tới ngồi xuống sô pha, ngưng mắt nhìn mập mạp. Một lúc lâu sau, liền không tiếng động mà thở dài, nói: "Có đúng hay không khi uống xong chén trà này, ta sẽ phải bỏ ra cái giá là hai hạm đội cấp Tượng?!"

" Ngươi nói những lời này khiến cho ta nghe ra hai ý tứ. Thứ nhất, người đã có chuẩn bị cho trường hợp thua sạch..." Mập mạp nở nụ cười, trên khuôn mặt béo ú tỏ ra vẻ thật thà chất phác: "... Thứ hai, ngươi còn muốn tiếp tục giãy dụa một chút."

"Ta đã xem nhẹ ngươi rồi. Trên phương diện tâm lý học và kỹ thuật phán, ngươi có thành tựu càng cao hơn ta." Ánh mắt Humphrey rời khỏi người mập mạp, nhìn về phía máy tính chiến thuật ở cách đó không xa.

Trên máy tính, ánh sáng xanh lục của rada đang quét từng vòng liên tục, các điểm sáng với màu sắc khác nhau đang thoáng hiện trên màn hình.

" Ta hẳn là nên lệnh cho bọn hắn rời đi." Humphrey nâng chén trà lên, nhìn các mảnh lá trà đang nhấp nhô trên mặt nước xanh biếc, chậm rãi nói: "Nếu là như vậy, chí ít ta còn có thể bảo tồn hạm đội của ta và gia tộc của ta. Đáng tiếc, ta đã bị diễn xuất của ngươi lừa dối rồi. Ham muốn tự do đã khiến cho ta bỏ lỡ cơ hội cuối cùng."

"Tự do và hạm đội vốn cũng chỉ có thể lựa chọn một cái." Mập mạp nhún vai: "Lần này sai, coi như một giáo huấn là được rồi. Lần sau sửa chữa thì mới là đứa trẻ tốt."

" Chế nhạo tướng bên thua không có tí phong độ nào đâu." Humphrey liếc mắt nhìn mập mạp, bình thản nói: "Ngươi mẹ nó thực sự là một tên khốn nạn."

"Ai bảo không phải chứ?!" Mập mạp u oán thở dài.

Một luồng sáng chợt lóe lên ở xa xa, đó là ánh lửa khi bị phá hủy nổ tung của một chiếc chiến hạm Binalter đang cố gắng một mình thoát đi. Phảng phất như một đốm lửa bị ném vào thùng thuốc nổ, toàn bộ vành đai tiểu hành tinh đã trở nên hỗn loạn hẳn lên.

Tàu Thần Dụ đang chuyển hướng. Ở bên cạnh nó, mấy chục chiecs chiến hạm Phỉ Quân và Phỉ Dương đang lướt đi một cách không tiếng động, biến ảo trận hình. Ánh chớp lóe lên từ các máy đẩy chuyển hướng và họng pháo năng lượng khiến cho những chiến hạm này thoạt nhìn tràn ngập tính công kích. Phảng phất như giây tiếp theo, bọn họ sẽ giống như một bầy sói đã mất đi kiên nhẫn, lập tức phát động tấn công.

Mà hạm đội Binalter nguyên bản đã tán loạn trận hình thì lại càng trở nên hỗn loạn trong sự giáp kích trước sau của hạm đội Phỉ Minh.

Một số chiến hạm tụ lại thành trận hình phòng ngự, đong đưa trái phải không ngừng, không biết là nên tiến hành phòng ngự ở mặt nào. Còn các chiến hạm khác thì lại bắt đầu chuyển hướng, cố gắng rời đi.

"Sĩ quan chỉ huy của hạm đội mới tới là ai?" Humphrey cụp mắt, nhấp một ngụm trà.

" Russell." Mập mạp trả lời rất thẳng thắn.

" Chiến dịch này..." Humphrey buông chén trà trong tay, nhìn bàn trà một lúc lâu rồi mới cay đắng nói: "Các ngươi đã bày ra mất bao nhiêu thời gian?!"

" Nửa năm!" Mập mạp nghiêm trang nói: "Thế nhưng không ngờ mục tiêu lại là ngươi. Ban đầu vốn tưởng rằng là Mikami Yujin."

Humphrey lập tức trầm mặc. Tất cả mọi thứ đã dần dần rõ ràng trong đầu hắn.

"Quả là thế." Humphrey gật đầu: "Đánh úp Lam Thạch tinh, kỳ địch dĩ nhược, vi điểm đả viên (*). Các ngươi sớm đã theo dõi tinh hệ Long Bow. Ta nghĩ, kế hoạch khổng lồ mà chu đáo chặt chẽ như thế, hẳn là từ tay của Hastings đúng không?"
(*Kỳ địch dĩ nhược: Rõ ràng là mình rất mạnh, thế nhưng lại tỏ ra yếu ớt, khiến cho kẻ địch tưởng rằng có thể đánh bại mình
Vi điểm đả viên: Vây thành trấn của địch làm mồi hấp dẫn viện binh của địch ở nơi khác, thực ra là để đánh tiếp viện của địch và đạt được mục đích tiêu diệt viện quân địch)

Mập mạp liếc mắt nhìn Humphrey, toát ra ánh mắt bội phục.

Humphrey thở dài nói: "Bắt tù binh ta nguyên bản chỉ là một việc ngoài ý muốn, mà kế hoạch ban đầu của các ngươi là sau khi thực thi hành động chém đầu, lợi dụng tiền hậu giáp kích mà tiêu diệt toàn bộ hạm đội. Đương nhiên, quân xanh của các ngươi ban đầu là Mikami Yujin, ta chỉ là vừa đúng lúc tới mà thôi."

" Trình độ lợi hại của ngươi và hạm đội của ngươi đã vượt quá dự đoán của chúng ta..." Mập mạp hít sâu vào một hơi, xúc động thở dài nói: "Kế hoạch của chúng ta thiếu chút nữa là phá sản rồi."

" Thế nhưng, các ngươi cuối cùng vẫn thắng." Humphrey cầm lấy ấm trà: "Ta thua không oan. Dựa vào năng lực tàng hình của hạm đội ngươi, dựa vào ngươi có thể khắc chế được robot đời thứ 12 của chúng ta, dựa vào bố cục chu đáo chặt chẽ đến như vậy, các ngươi đã chiếm 90% tỉ lệ thắng."

"Đích xác là không oan." Mập mạp thở dài nói: "Nguyên soái Hastings đã gần mười năm không có tự mình xuất thủ rồi. Ngươi có thể buộc chúng ta chấp hành đến nước này thì đã đủ để tự hào rồi!"

" Xem ra, ta đã không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi." Humphrey nhìn qua màn hình ống nhòm và màn hình rada một chút, mệt mỏi dựa người vào sô pha: "Được rồi, nói cho ta biết điều kiện của ngươi."

" Uống trà...." Mập mạp chất phác nhấc ấm trà, trên mặt mang theo nét cười rụt rè, vẻ mặt nhẹ như mây gió.

...

"Hương tỷ..." Cecilia hỏi Phương Hương: "Em không rõ, vì sao Điền tướng quân lại muốn đem mọi công lao đều tính cho bộ chỉ huy Phỉ Minh."

" Nếu như em nói cho Humphrey, tất cả những việc này đều là do Phỉ Quân hoàn thành, hắn sẽ cho em đoạt sao?" Phương Hương một bên nhìn máy tính chiến thuật, xác định tiếp quản số hiệu hiến hạm và phân công nhân thủ, một bên bình thản nói.

" Đương nhiên sẽ không." Cecilia nói.

" Công lao kia tính trên đầu ai thì có liên quan gì nào?" Phương Hương cười nói: "Hắn là nói với Humphrey, cũng không phải là nói với Bộ chỉ huy Liên quân."

" Thế nhưng..." Cecilia hoang mang nói: "Điền tướng quân nói dối Humphrey thì có tác dụng gì?"

" Nếu như em là Humphrey, sau khi bị bắt làm tù binh, em sẽ nghĩ cách như thế nào?" Phương Hương hoàn thành xong công việc liền tựa lưng vào ghế chỉ huy, nói với Cecilia. Nàng lúc này đang lộ ra vẻ biếng nhác mà kiều mị.

"Nghĩ cách được tự do, hoặc là đồng quy vu tận." Cecilia không chút do dự nói.

" Tốt lắm, chúng ta bắt đầu từ điểm này." Phương Hương cười nói: "Hiện tại, em đã bị bắt làm tù binh rồi, bị giam giữ trong khoang tù, một mình hồi tưởng lại chiến đấu khi trước, em sẽ có tâm tình như thế nào?"

" Có chút uể oải..." Cecilia cố gắng tưởng tượng mình là Humphrey: "Còn có chút hoang mang và tuyệt vọng."

"Vì sao?" Ngón tay trắng nõn và mảnh khảnh của Phương Hương đan lại với nhau, nghiêng đầu: "Có đúng hay không là bởi vì chiến cuộc nguyên bản vẫn nằm trong sự khống chế của em, thế nhưng, theo sự xuất hiện của Phỉ Quân, nó đã trở nên không thể vãn hồi. Bắt đầu từ khi bầy chiến hạm của tàu sân bay bị các máy bay chiến đấu tấn công, đến khi các chiến hạm Phỉ Quân bắn đồng loạt cùng với chiến đấu robot lúc cuối cùng, em đều cảm thấy bị đối thủ áp chế chặt chẽ?"

"Đúng thế!" Cecilia gật đầu nói.

"Hơn nữa, em sẽ không ngoại lệ mà bắt đầu lo lắng đến tình cảnh của mình, tính toán thứ mà mình có thể bảo toàn trong cái khốn cảnh này..." Ánh mắt Phương Hương có chút phiêu hốt, lời nói cũng không chỉ là ngữ khí nghi vấn, nàng giống đang tự đặt mình vào hoàn cảnh nói: "... Bởi vậy, em thông qua quan sát tâm lý, phát hiện ra đối thủ tựa hồ không giỏi trong việc đàm phán, em sẽ nghĩ cách lợi dụng ưu thế vẫn đang được duy trì như cũ của hạm đội mình để tiến hành cuộc đàm phán này."

Trong phòng điều khiển trung ương đang là một khung cảnh bận rộn, thế nhưng trên đài chỉ huy thì lại là một khoảng không vắng lặng, chỉ còn mỗi thanh âm của Phương Hương.

" Đáng tiếc đến cuối cùng, em phát hiện ra tất cả những việc này đều là phí công. Cọng rơm cứu mạng cuối cùng nguyên bản vẫn nắm trong tay vậy mà đã trở thành công cụ để người khác trói chặt tay chân hạm đội của ngươi. Ba lần liên lạc, chính em đã hạ lệnh khiến cho hạm đội của mình đứng chờ tại chỗ, thế cho nên đã bị địch nhân bao vây, mất đi cơ hội thoát đi. Em lúc này đã biết rằng thất bại không thể tránh né nữa rồi. Thế nhưng, nghĩ đến hậu quả khi giao ra tất cả các chiến hạm, em sẽ cam tâm thừa nhận thất bại như thế sao?"

" Không cam lòng." Cecilia lắc đầu nói: "Em sẽ giãy dụa hơn nữa."

" Bởi vậy, vào lúc này, thứ mà địch nhân của em cần làm duy nhất chính là khiến cho em mượn một cái cớ thất bại mà không để cho em có bất cứ hi vọng gì, cũng không cho em có lựa chọn khác ngoài điều kiện mà hắn thiết kế. Phương Hương ngưng trọng nói: "Khi em đang mất tinh thần, hắn nói cho em rằng em suýt nữa thì khiến cho hắn thất bại. Khi em đang hoang mang, hắn nói cho em đây là một cái tròng được thiết kế tỉ mỉ..."

"Ngay khi em cảm thấy mình cuối cùng đã có cái cớ thất bại, bị bại mà không oan..." Phương Hương đứng dậy, nhìn ra từng đội robot vũ trụ đang được phóng ra ngoài cửa sổ mạn tàu, nhẹ giọng nói: "Hắn cũng cho em hiểu rõ rằng, bọn hắn nguyên bản chính là tính toán tiêu diệt cả hạm đội. Sĩ quan chỉ huy của hạm đội mới tới là đại danh tướng Russell. Khả năng em đột phá vòng vây cực kỳ bé nhỏ. Bởi vậy bất kể là em có đầu hàng hay không, chiến hạm của em đều sẽ nằm lại ở cái không vực này. Điều duy nhất khác biệt chính là, em nguyện ý lưu lại các chiến hạm trống rỗng để bảo tồn các binh sĩ đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc và kinh nghiệm sa trường của mình, hay là nguyện ý khiến cho những người này cùng với chiến hạm đồng quy vu tận!"

Cecilia há to miệng, ngơ ngác nghe Phương Hương phân tích.

"Khi đã hiểu được cái bẫy rập chu đáo chặt chẽ này, biết được kỹ thuật tàng hình và các robot có khả năng chống lại mình của Phỉ Quân, suy xét đến sinh mệnh của mấy trăm nghìn bộ hạ, nếu như lại thêm tự do của bản thân..." Ngón tay Phương Hương nhẹ nhàng mà điểm một chút lên ngực Cecilia, nghiêm túc nói: "Em lúc này sẽ lựa chọn như thế nào?!"

"Em... em..." Cecilia kinh khủng nhìn Phương Hương, nàng bỗng nhiên phát hiện ra, ý chí của mình tựa hồ bất tri bất giác đã hoàn toàn bị thao túng.

Đó không phải là dao động. Nàng nguyên bản cũng không có giác ngộ cần phải chết. Trong chiến tranh hiện đại, tướng lĩnh cao cấp của địch quân bị bắt làm tù binh đều có sự bảo vệ của công ước chiến tranh, dưới tình hình chung không có nguy hiểm tới tính mạng.

Chỉ là, dưới áp lực, sự không cam lòng và giãy dụa trong lòng đã biến thành một sự thỏa hiệp. Hơn nữa, nàng vậy mà lại có thể tìm được trong nội tâm của mình rất nhiều cớ cho sự thỏa hiệp này, thậm chí còn có thể tìm được rất nhiều lý do cao thượng.

Nếu thất bại đã có thể tiếp nhận, nếu như kết cục đã không thể thay đổi, như vậy, thỏa hiệp cũng trở nên thuận lý thành chương. Có thể mang về mấy trăm nghìn binh sĩ trong cái bố cục chu đáo chặt chẽ này, có thể biết được các chiến hạm tàng hình của Phỉ Minh, tựa hồ cũng không tính là thua triệt để.

"Chiến hạm tàng hình của chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị người biết đến, không thể nào giấu giếm được. Tin tức này tương lai không tính là cái gì, thế nhưng đối với Humphrey lúc này lại quá then chốt rồi. Dựa vào cái tin tức này cùng với bố cục chặt chẽ của Hastings, hắn là có thể ăn nói với quốc nội. Nói không chừng, hắn còn có thể đem trách nhiệm đổ lên người Mikami Yujin."

Nói xong, Phương Hương liền đi tới bên cạnh máy giải khát, rót cho mình một tách cà phê, sau đó cười khanh khách nhìn Cecilia nói: "Mà chúng ta, không chỉ đổi về hai hạm đội cấp Tượng, lại còn có thể khiến cho cao tầng Tây Ước hiểu ra rằng, tinh vực Đông Nam cũng không phải nằm hoàn toàn trong tay bọn hắn. Tại Mars sẽ gặp phải một đội quân hùng mạnh bao gồm hai hạm đội cấp Tượng."

" Tao ngộ của Humphrey sẽ đủ để cánh cáo bọn hắn khi bọn hắn cố gắng tấn công Mars. Chờ đến khi chúng ta biến mất tại tuyến đường bay Mars, ngày nào bọn hắn không tìm được chúng ta thì ngày đó còn phải thấp thỏm lo âu. Chuyện này đối với việc bọn họ tiến công tinh hệ Newton Leray cũng không có chỗ nào hay. Ai biết được chiến hạm tàng hình của Phỉ Dương lúc nào sẽ xuất hiện ở bên cạnh bọn họ?"

"Có đúng là cảm thấy hắn thâm trầm cay độc đến có chút đáng sợ hay không?" Thấy dáng vẻ nghẹn lời của Cecilia, Phương Hương liền chớp chớp mắt mấy cái với nàng, từ vẻ đoan trang thận trọng thoáng cái đã biến thành vẻ xinh xắn đáng yêu.

Cecilia thành thật mà gật đầu.

Hồi tưởng lại về mập mạp, từ sắc mặt tiểu nhân tham lam biến đổi thành hình tượng một vị danh tướng ổn trọng nắm chắc thắng lợi, cùng với mấy lời nói dối nhìn như buồn chán lại đẩy mạnh biến thành cuộc chiến tâm lý. Trong lòng nàng cũng chỉ xuất ra được hai chữ --- yêu nghiệt!

Một lời nói dối đã quanh co ngoằn ngoèo như vậy, dạng trò chơi trí lực này đã vượt quá tưởng tượng và kiến thức của nàng.

Humphrey nguyên bản thoạt nhìn không có khả năng bị thuyết phục, cuối cùng đã thừa nhận thất bại, đáp ứng giao dịch, tựa hồ chính là được hoàn thành trong sự biến đổi vô tri vô giác này.

"Đó đều là được hắn tôi luyện ra từ trong chiến tranh." Nghĩ đến tình cảnh khi mình nhận thức mập mạp, cùng với hắn cò kè mặc cả đàm phán đến tức chết, khóe miệng Phương Hương lộ ra một nụ cười mê người: "Mặc kệ em nghĩ cái gã mập mạp kia như thế nào, em đều không thể không thừa nhận, cái tên kia là một thiên tài. Hiện tại, hắn đã có thể tuyên bố Mars chính là sân sau của Phỉ Quân rồi. Một khi những chiến hạm này cải tạo khả năng phân tách xong, tuyến đường bay tự do Mars sẽ trở thành cơn ác mộng đối với bất cứ một hạm đội Tây Ước nào."

Quay đầu lại, Phương Hương nhìn ra tinh không xinh đẹp ngoài cửa sổ mạn tàu, nhìn vô số robot đang được phóng ra từ chiến hạm Leray và chiến hạm Phỉ Quân, thần tình đột nhiên trở nên có chút u buồn, nói: "Cứ như thế thì thật là tốt, hắn vì sao lại phải đáp ứng cái nhiệm vụ kia?!"

...

" Được rồi!" Rắm Thối mang vẻ mặt nghiêm túc theo sát bên cạnh Russell, trong miệng lẩm bẩm: "... Ta phải thừa nhận, cái gã mập mạp kia đã cho Thối gia ta một kinh hỉ."

Russell bước về phía bệ đặt tàu con thoi của tàu sân bay, không phản ứng lại gã Trí năng nhân tạo khả ái đang sải bước chân ngắn ngủi chạy ở bên cạnh. Tuy rằng vẫn đang tỏ ra vẻ trấn định ung dung như bình thường, thế nhưng trên thực tế, ai nấy đều có thể phát hiện ra ánh mắt đang lóe sáng, cùng với bước tiến rõ ràng bởi vì kích động mà trở nên cứng ngắc kia của ông ta.

Mấy chục sĩ quan cao cấp đang đi theo phía sau Russell. Đây đều là những tinh anh được chọn ra từ trong kế hoạch Hạt Giống của Leray. Nếu như còn mập mạp ở đây mà nói, hắn có thể nhận ra được hơn phân nửa những người này.

Ở trong đó, ngoại trừ đám người Rashid, Stewart của trung đoàn 1 và 2 Phỉ Quân thuộc dòng chính của mập mạp ra, còn có cả mấy sĩ quan Leray trước kia được hắn cứu ra như Pat. Hiện tại, bọn họ vừa đi vừa tỏ ra kích động mà quay đầu nhìn từng đội robor vũ trụ đan bay lượn ngoài cửa sổ mạn tàu. Những chiếc robot vũ trụ này đang bay xuyên qua hạm đội Binalter.

Ở bên cạnh đám robot này chính là từng chiếc chiến hạm Binalter đã đóng lại máy đẩy, tắt động cơ, mở ra cửa khoang.

Trên hành lang, hết binh sĩ này đến binh sĩ khác đang vội vã qua lại với vẻ vui sướng và hưng phấn tràn đầy, hướng về phía nhóm người này mà cúi chào. Từ trong ánh mắt của những binh sĩ này là có thể thấy được, bọn họ cũng vui mừng không thể kìm hãm được!

Hamit đi sát theo bên cạnh Russell. Khuôn mặt hắn bởi vì máu dâng lên mà có chút đỏ ửng.

Đối với thanh niên người Kentai này mà nói, Russell liền giống như một vị thần.

Hắn đang dùng sinh mệnh để hầu hạ Russell, đối với Russell, không có ai có thể hiểu rõ về ông ta hơn được hắn nữa rồi. Đã nhiều năm, ngoại trừ lần James bị bắt làm tù binh, gia tộc Morton thống trị Gatralan theo cái chết của Stephen mà bị lật đổ triệt để ra, hắn chưa bao giờ thấy con người lưng đeo vận mệnh quật khởi của cả một dân tộc, mấy chục như đi trên băng mỏng này lộ ra vẻ vui sướng như vậy.

Hamit chính là tín đồ chân thành vô bì của Russell. Ý chí của Russell chính là sinh mệnh của hắn.

Lúc này, đi ở bên cạnh Russell, nhìn khóe miệng Russell không kìm được mà toát ra nét cười và vẻ đợi chờ nồng đậm. Hamit chỉ cảm thấy lồng ngực sắp bị hạnh phúc to lớn phá vỡ.

Gatralan chính là do một tay mập mạp đoạt lại. Mà lần này, mập mạp đã cho Russell một sự vui mừng nữa.

Hắn không hổ là đệ tử thân truyền duy nhất của Russell, hắn chưa cho làm mất mặt Russell!

Hamit nắm chặt nắm đấm. Mập mạp, làm tốt lắm!

Một chiếc tàu sân bay rách nát xuất hiện ngoài cửa sổ mạn tàu, cự ly càng ngày càng gần. Các sĩ quan đã đi vào của khoang con thoi, tự tìm vị trí rồi ngồi xuống. Rắm Thối đã ngồi xuống bên cạnh Russell, trong miệng nói: "Chúng ta đã khống chế được chiến hạm Binalter, có nên thuận tay đem chiến hạm Phỉ Dương cũng cho vào nồi luôn không nhỉ?"

Các sĩ quan hoảng sợ quay đầu sang, đã thấy Rắm Thối thiên chân vô tà mà kiến nghị với Russell: "Trời không biết đất không hay, mây đen gió lớn. Con mẹ nó, cơ hội tốt nha."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.