Ngọn đèn trong khoang đã được điều chỉnh cho trở nên u tối.
Helen lẳng lặng ngồi ở bên giường, nhìn mập mạp đang ngủ say.
Khung giường hợp kim với những đường nét đơn giản được cố định trênvách tường của khoang tàu. Trên tấm nệm rộng rãi mềm mại được phủ lênmột tấm ga màu vàng nhạt, mập mạp đang nằm giữa chiếc giường rộng, chân tay giang rộng mà say sưa ngủ.
Hắn ngủ rất say.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Helen nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt mập mạp.
Đây là một khuôn mặt béo mập. Mũi rất cao, con mắt cũng không hề nhỏ,hai lỗ tai có hơi vểnh ra. Nếu như gầy hơn đôi chút, hắn tuy rằng không đến mức anh tuấn, thế nhưng có lẽ cũng sẽ là một chàng trai được rấtnhiều cô gái yêu mến.
Có điều, không hiểu vì sao, Helen cũng không hi vọng cái tên này gầyđi. Hắn hiện tại trông có vẻ khờ khạo, đó là một vẻ thật thà ngây ngônhư trẻ con mà chỉ riêng người béo mới có. Cái cảm giác này, khiến cho Helen cảm thấy hết sức gần gũi và thân thuộc. Nàng cảm thấy, bất kể ởbên ngoài hắn là một người anh hùng hay chiến sĩ thế nào, khi ở trướcmặt mình, cũng chỉ là một tên mập mạp chết tiệt khờ khạo, có sắc tâm mà lại không có sắc đảm.
Đầu ngón tay chạm rất nhẹ. Helen chầm chậm vuốt ve người nam nhân đãchiếm lấy toàn bộ tâm hồn của nàng này. Giờ phút này, gã đã hoàn toànthuộc về nàng.
Mập mạp đang ngủ say bỗng nhiên liền đưa tay lên chộp vào khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mao-bai-dai-anh-hung/2389029/quyen-7-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.