Mặc dù là ở giữa hàng ngũ Long Hưng Hội vốn có tiếng kỷ luật nghiêm minh, tiếng nói chuyện xì xào vẫn chưa hề dừng lại.
Đối với phần lớn các binh sĩ sinh ra cũng như lớn lên ở Thế Giới Tự Donày mà nói, những cái tên này, mỗi một cái đều là đại biểu cho một đoạntruyền kỳ.
Trình Chí Hiên tới trên chiếc tàu con thoi thứ ba, sau khi nhìn thấy bốn mươi chiếc robot Phỉ Quân lặng lẽ đứng sừng sững trong bóng đêm, liềntrầm mặc hồi lâu. Không ai phát hiện ra, trong ánh mắt của vị tham mưutrưởng quân đội vũ trang thuộc Long Hưng Hội đang lẳng lặng đứng dướiánh đèn mờ nhạt của sân bay này, khi nhìn về các chiến sĩ Phỉ Quân lạilà một cái nhìn phức tạp đến cỡ nào.
Sức chiến đấu của đội ngũ này đã mang tới cho Trình Chí Hiên không đơnthuần chỉ là một sự rung động. Càng nhiều hơn, đó chính là một sự tiếcnuối. Đây là một cỗ lực lượng mạnh mẽ đến dường nào a! Vì sao kẻ có được cỗ lực lượng này lại không phải là Long Hưng Hội kia chứ?
Từ rất nhiều năm trước đây, Long Hưng Hội đã luôn thử cố gắng khống chếmột hai lưu phái như thế, mục tiêu, chính là những chiến sĩ robot do các lưu phái này bồi dưỡng cùng với kỹ thuật chiến đấu robot của bọn họ.Hiện tại, khi hình thức chiến đấu robot đã thay đổi một cách sâu sắc,những thứ này đối với Trenock mà nói, tuyệt đối là một gia tài cực kỳquý giá.
Thế nhưng, Long Hưng Hội hao phí hết bao nhiêu tâm tư và sức lực, có thể đạt được, nhiều nhất cũng chỉ là phái người của chính mình trở thành đệ tử ngoại vi của lưu phái, học được một ít da lông mà thôi. Có thể trởthành đệ tử hạch tâm của lưu phái, đã ít lại càng thêm ít, càng đừng nói đến những vị Thống lĩnh và Chiến thần thành danh đã lâu này. Truyềnthống lâu đời của Thế Giới Tự Do đã khiến cho mỗi một lưu phái đều cựckỳ đề phòng đối với các thế lực khác.
Thế nhưng ai mà biết được, cái chuyện mà Long Hưng Hội làm không được này, lại để cho một gã béo Leray làm được rồi!
Một chiêu này của gã mập, Trình Chí Hiên xem ra, thật sự phải nói là đã chơi quá đẹp rồi.
Ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa, gây xích mích kích động mâu thuẫn giữa các lưu phái, phá tan Hội Liên hợp Lưu phái, triệt để tiêu diệt hệthống trật tự của Thế Giới Tự Do, rồi không đến mấy ngày, lại trở taythành lập một cái gọi là Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái.
Ban đầu, Trình Chí Hiên vẫn cảm thấy cái Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái mà gã mập mạp này cùng với Huyễn Ảnh Lưu nhào nặn ra này hoàn toàn chính làmột câu chuyện cười. Thế nhưng, điều mà hắn hoàn toàn không thể nào ngờđược chính là, những lưu phái robot dân gian trước giờ vốn tự cao tựngạo mắt cao hơn đỉnh đầu này, vậy mà lại cái này nối đuôi cái kia, mang theo các cơ sĩ của bọn hắn cam tâm tình nguyện chui vào cái túi tiềncủa gã mập.
Đến tận bây giờ, Trình Chí Hiên cũng vẫn không hiểu được, cái gã mập mạp này rốt cục là đã làm như thế nào vậy! Càng không rõ chính là, điều gìcó thể thu hút được đám cơ sĩ dân gian này đến như thế.
Toàn bộ báo cáo liên quan đến chuyện này, hắn đã chuyển về trong quốcnội, chắc chắn rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có mệnh lệnh đáp lại.
Bộ chỉ huy Phỉ Minh đã sớm truyền đạt mệnh lệnh xuống nhằm khống chếhoàn toàn Thế Giới Tự Do. Quốc nội, lập trường chỉ sợ rằng cũng giốngnhư thế. Nếu hiện tại Leray vẫn còn là một thành viên của Phỉ Minh, cómột số việc, chỉ sợ cũng không phải cái gã mập mạp kia có thể tự mìnhquyết định được. Cỗ lực lượng này Phỉ Minh nhất định phải nắm giữ hoàntoàn trong tay.
Năm mươi phút sau, toàn bộ thành viên của trung đoàn thiết giáp số 2 vàsư đoàn thiết giáp số 1 của Long Hưng Hội đã tới được cảng hàng không số 1. Sau khi đem phòng ngự chuyển giao cho bộ đội đến sau, vẫn luôn đứng ở cạnh sân bay hút thuốc nói chuyện với sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp Wuttred Cage và hai vị trung đoàn trưởng nữa, Trình Chí Hiên lúc nàymới đánh thức Vệ Kiến Sơn.
“Nhiệm vụ tấn công ở đằng sau cứ giao cho chúng tôi đi!” Trình Chí Hiênđem tập văn kiện điện tử chứa kế hoạch tác chiến đưa cho Vệ Kiến Sơn,nói thẳng vào vấn đề: “Mọi người cứ đi theo phía sau là được rồi. Trậnnày đã chẳng còn gì phải lo lắng nữa.”
“Đúng rồi...” Thấy Vệ Kiến Sơn mặt không đổi sắc đem tập văn kiện cắmvào khe đọc của máy tính robot, Trình Chí Hiên nhịn không được liền tòmò hỏi: “Điền thượng tá của mấy người đâu rồi?”
"Hắn đi trước rồi, lúc này chắc là đang ở trong căn cứ Bắc Minh.” Dướingọn đèn sân bay, Vệ Kiến Sơn ánh mắt nhìn thẳng về trước, cười lạnhnói: “Cứ như vậy mà bỏ qua cho Bắc Minh thì quá là đáng tiếc. Chỉ huycủa chúng ta nói, hắn tinh thông nhất chính là đánh dây dưa đến chết.Chỉ cần các ngươi hành động đủ nhanh, cơ quan chỉ huy của Bắc Minh không thể chạy đi đâu được nữa rồi!”
Mọi người đều trợn mắt há mồm. Trình Chí Hiên quay đầu nhìn xung quanh,lần nữa xác định lại số lượng robot Phỉ Quân có mặt tại đó, hoảng sợhỏi: “Hắn dẫn theo bao nhiêu người đi cùng?”
“Tính cả hắn, vừa tròn mười người.” Vệ Kiến Sơn nói ra đáp án mà mọi người đã mường tượng ra được.
Chỉ mười người cũng muốn xông vào ổ của người ta?
Các sĩ quan của Long Hưng Hội sắp phát điên rồi. Cái tên béo kia rốtcuộc là đã nghĩ cái gì vậy? Cho dù lực lượng thiết giáp của căn cứ BắcMinh đã bị bọn họ lôi kéo về phía cảng hàng không số một, thế nhưng tạiđó dù gì cũng là căn cứ của người ta, chỉ cần mỗi người phun một ngụmnước bọt thì cũng có thể đem cả mười chiếc robot ăn mòn thành đồng nátsắt vụn.
Đội ngũ các chiến sĩ robot Long Hưng Hội bắt đầu xuất phát, từng hàng đi qua bên cạnh các sĩ quan. Đội đi đầu đã đi qua một cái ngã tư, đội đicuối thì còn dừng lại ở trong khu đất trống rộng lớn của sân bay, sắphàng chỉnh tề.
Tiếng bước chân nặng nề của robot làm cho mặt đất rung lên từng đợt. Đèn đường mờ nhạt, đem bóng dáng của những chiếc robot đang tiến lên khôngngừng thu ngắn kéo dài. Ra khỏi căn cứ, tất cả các robot đồng loạt bậtđèn pha. Từng cột sáng trắng như tuyết phập phồng lay động theo từngđộng tác tiến lên của robot, nhìn qua giống như một dòng sông màu bạcđang chảy, vô cùng hoành tráng.
Khi bước qua bên cạnh các sĩ quan, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía trêngương mặt các vị chỉ huy của mình, các chiến sĩ không khỏi ầm ầm thảoluận. Không biết chuyện gì đã xảy ra đã khiến cho những sĩ quan ngàythường đều mặt sắt cứng rắn, lạnh lùng nghiêm túc này bây giờ nhìn quađều có vẻ ngây dại, buồn cười cứ như là gặp quỷ vậy.
“Thời gian cũng không sai biệt lắm rồi...” Vệ Kiến Sơn ngắt máy tínhtruyền tư liệu, nhìn bộ đội thiết giáp của Long Hưng Hội giống như mộtcon rồng thân dài không dứt di dộng hướng ra ngoài căn cứ, sau đó xoayngười nhảy lên robot, nói với Trình Chí Hiên đang có chút thất thần:“Nhóm chúng ta đi theo bên cánh trái chủ lực của các ngươi, trong vòngba giờ, chúng ta phải chạy tới được căn cứ của Bắc Minh.”
Vừa dứt lời, thân thể của bốn mươi chiếc robot [Du Hiệp], dưới sự chốngđỡ của máy móc liền từ từ chuyển động lên trên. Sau khi hoàn toàn triểnkhai được toàn thân, bọn họ liền bước nhanh, hòa vào dòng lũ sắt thépcuồn cuộn.
Mãi tới khi robot Phỉ Quân đã đi ra xa, đám người Trình Chí Hiên và mấy gã sĩ quan Cage mới hồi phục lại tinh thần.
Trong lúc nhất thời, mọi người ngơ ngẩn hai mặt nhìn nhau.
************************
Markevitch đứng ở trên sườn núi, nhìn trận địa của Bắc Minh ở xa xa, môi mỏng hầu như đã bị cắn cho chảy máu.
Suốt mấy km trước mặt hắn, từng mảnh đất nối tiếp nhau đều là trận địachiến hào của Phỉ Quân. Trên trận địa, nhìn Đông nhìn Tây, nơi nơi đềulà lửa cháy đang thiêu đốt. Đó là các bộ xác tàn của robot, là đồ gỗdùng trên trận địa, hoặc là từng thi thể cháy đen. Cột khói cuồn cuộntheo gió thổi nhẹ nghiêng về hướng đông, vặn vẹo không quy tắc. Từngmảnh linh kiện robot với hình dạng kỳ quái cùng với súng ống vỡ tan vàcác máy phóng tên lửa cầm tay đang rải đầy cả trận địa.
Mà ở phía sau hắn, từng chùm ánh sáng trắng đang không ngừng lóe lên,chi chít vào một chỗ. Trên không trung, luồng ánh sáng của pháo nănglượng giống như ánh sao kia đang che kín tầm mắt. Các tiếng nổ kịch liệt giống như sét đánh rầm rĩ đang quay cuồng, đang rít gào trên mặt đất.Ánh lửa sáng tận trời. Vô số tòa nhà, công trình đã biến thành một đốngđổ nát thê lương, công viên, quảng trường, đường xá sớm đã hoàn toànbiến dạng. Thứ duy nhất có thể thấy được, chính là những chiếc hố bomcháy đen, hố này nối tiếp hố khác...
“Cái lũ chó đẻ này!” Markevitch hung hăng nhổ ra một ngụm nước miếng.
Loại cảnh tượng này, hắn đã gặp cũng không phải là ít.
Trước khi tiến vào hạm đội số 4, hắn vốn thuộc về hạm đội địa phương Galileo.
Khi Gatralan xâm lược, hành vi của đám chỉ huy tiền tuyến kia so vớiviệc mà Bắc Minh làm hiện tại cũng chẳng khác là bao. Chỉ cần bọn chúngcảm thấy cần thiết, mấy thứ mệnh lệnh kiểu này, bọn chúng có thể hạ lệnh cả một trăm lần mà không hề do dự, thậm chí lần sau lại càng dứt khoáthơn, bình tĩnh hơn. Những kẻ giống như bọn chúng, trên thế gian này còncó rất nhiều.
Markevitch thống hận nhất, căm thù nhất cũng chính là loại cặn bã lấydanh nghĩa chiến tranh để tùy ý giết người này. Chiến tranh, vĩnh viễnkhông phải là lí do để ra tay đối với dân thường . Đó là trận quyết đấucủa những người đàn ông, của chiến sĩ. Giết hại dân thường tay không tấc sắt thì có cái đ” gì là bản lĩnh.
Cũng may là Phỉ Quân còn có đủ cường độ hỏa lực để đáp trả, và cũng maymắn là ở dưới sự chỉ huy của mập mạp, thị trấn Prue cũng đã xây dựng đủhầm trú ẩn.
Xa xa, lại truyền đến một tiếng hiệu lệnh rõ ràng.
Phía sau trận địa Phỉ Quân, pháo tự hành lại bắt đầu gầm thét. Pháo kích bỉ ổi của địch nhân lại một lần nữa bị áp chế. Trong tiếng giết rungtrời, một đội quân thiết giáp từ bên cánh cuốn vào trận địa của địchnhân.
Đó là các chiến sĩ của trung đoàn 4 sau khi hoán đổi giao ban với trung đoàn 3.
Cái trung đoàn tới bây giờ còn chưa từng lên chiến trường này cũng không phụ sự kỳ vọng của tất cả mọi người. Ở chiến trường ngoại vi, bọn hắnđánh so với trung đoàn 3 còn ác độc hơn. Pháo kích của địch nhân đối với thị trấn Prue đã hoàn toàn chọc giận những chiến sĩ này. Căn bản khôngcần khích lệ hay khẩu hiệu trước chiến đấu gì, chỉ cần một cái mệnhlệnh, bọn họ sẽ lập tức phát động tấn công điên cuồng về hướng mà ngóntay sĩ quan chỉ huy chỉ tới.
Chỉ có điều, Markevitch không biết sự chống cự như thế này còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Toàn bộ khu vực thị trấn Prue nằm bên ngoài trận địa đã bị đánh cho tantành rồi. Hiện tại ở trong chiến hào, binh lực có thể trú đóng cùng lắmcũng chỉ còn một phần ba so với ban đầu. Mà một ngàn sáu trăm chiếcrobot [Battle Sword] tham gia chiến đấu, giờ phút này còn lại không tớimột ngàn hai trăm cái.
Trận này, đã đánh đến khổ cực hết mức rồi.
"Tít!" Máy tính robot vang lên một tiếng cảnh báo chói tai.
Đó là tín hiệu cầu viện khẩn cấp.
Markevitch nhanh chóng chạm ngón tay mở ra bản đồ chiến trường màu đỏsẫm, khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc chuyển thành màu trắng bệch.
Sau khi một trung đoàn thiết giáp Bắc Minh do một ngàn chiếc robot[Thắng Lợi Viễn Đông] ở góc phía nam thị trấn Prue cùng với hai trungđoàn thiết giáp ở góc phía tây tiến hành pháo kích vào thị trấn, PhỉQuân đã hoàn toàn đem sự chú ý tập trung vào hai phương hướng này.
Dù sao thì ở góc phía đông bắc chẳng qua cũng chỉ là hai trung đoàn hỗnhợp của địch nhân mà thôi, trong lần tấn công trước, cường độ tấn côngcủa bọn hắn đã thua kém hoàn toàn so với mấy trung thiết giáp ở góc phía tây và phía nam kia. Sau khi đụng phải phòng tuyến của Phỉ Quân mấy lần liên tục, hai trung đoàn biên chế hỗn hợp này có thể nói là đã tổn thất thê thảm, trên cơ bản là không thể tạo nên uy hiếp gì đối với thị trấnPrue.
Bởi vậy, giờ phút này, ở trên phòng tuyến góc Đông Bắc chỉ có một đạiđội vẫn còn chưa đến hoán đổi cả tiểu đoàn 2 trung đoàn 3. Để ngăn chặnpháo kích của địch nhân vào thị trấn Prue, Markevitch đã hoàn toàn điềuchủ lực của trung đoàn 4 Sm tới phòng tuyến khác, sau đó dựa vào tấncông ở ngoại vi cùng với hỏa lực của robot để áp chế để trì hoãn sự pháhoại của địch nhân đối với trung tâm thị trấn Prue.
Quyết định này, dưới góc nhìn của bất kỳ ai thì đều không hề có sai sót. Lực lượng Phỉ Quân cũng chỉ có một chút như vậy, muốn đối phó với độcchiêu của Bắc Minh, nhất định phải đảm bảo duy trì đủ lực lượng để ngăncản.
Thế nhưng hiện tại, Markevitch biết, ngay sau khi địch nhân bắt đầu pháo kích vào trung tâm thị trấn, việc mình đã đem chủ lực của trung đoànthiết giáp ém ở phòng tuyến góc phía nam và phía tây mà lại không dựatheo bố trí lúc trước để tiến hành phòng ngự lưu động, chính là đã phạmvào một sai lầm trí mạng.
Dựa theo tình báo do tiểu đội Thợ Săn đang di động và bắn giết tự do ởngoại vi truyền về, hai trung đoàn thiết giáp của địch nhân sau nửa giờnữa sẽ tới khu đông bắc, hợp quân cùng với hai trung đoàn hỗn hợp kia.Mà ở góc phía đông nam, hai tiểu đoàn thiết giáp Huyết Ảnh cũng đã rờikhỏi khu vực ban đầu, đang di chuyển về phía đông bắc.
Càng làm cho tay chân Markevitch lạnh như băng chính là, một chiếc robot thợ săn của Phỉ Quân trốn trong khe núi Prometheus ở phía đông của haitrung đoàn quân hỗn hợp đã phát hiện ra binh lực ít nhất là hai tiểuđoàn trở lên của địch nhân. Dựa vào hình ảnh trang bị và số hiệu robotcủa bọn chúng, đó chính là chủ lực của trung đoàn robot Huyết Ảnh.
Đã không cần phải cố đoán xem mấy tiểu đoàn robot của trung đoàn robotHuyết Ảnh này là từ đâu chui ra nữa rồi, Markevitch biết, Bắc Minh, rốtcuộc đã bày ra tất cả những con bài chưa lật của bọn hắn. Mấy cỗ lựclượng này một khi hợp lại với nhau sẽ tạo thành hậu quả như thế nào đốivới phòng tuyến Đông Bắc đã sức cùng lực kiệt, hắn thật sự không dámtưởng tượng.
Mà ở trước mặt dòng nước lũ đủ sức hủy thiên diệt địa này, Phỉ Quân lại chỉ có một đại đội.
Nối được thông tin, gương mặt mệt mỏi của Weatherill xuất hiện trước mắt Markevitch.
Vị Thống Lĩnh robot cấp hai của phân quán Thái Lưu ở Prue xếp hạng vớiMonroe này hiện tại chính là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 thuộc trungđoàn 3 SM, có một số tính cách gần giống với Markevitch. Trầm mặc, lạnhlùng, cẩn thận tỉ mỉ, bất kể là ở sân huấn luyện hay là ở trên chiếntrường, hắn luôn luôn là người mà Markevitch chú ý đến nhiều nhất.
“Tình huống hiện tại, ngươi biết cả rồi chứ?"
Markevitch cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh của mình.
Điều động hai tiểu đoàn thiết giáp và hai trung đoàn bộ binh, đồng thờitập trung tất cả các nhân viên có thể chiến đấu của căn cứ Scardivo đểtiếp viện chiến trường đông bắc là một việc cần thiết. Thế nhưng, việcđó cần thời gian, cũng cần cả sự bình tĩnh cùng dũng khí.
"Hai tiếng đồng hồ!" Markevitch nhìn thẳng vào mắt Weatherill nói:“Không cần giải thích, không cần lí do. Nói tóm lại, ngươi nhất địnhphải ở trước mặt địch nhân kiên trì đủ hai tiếng đồng hồ!”
Đây là một mệnh lệnh ngang ngược, một mệnh lệnh chỉ thuộc về quân nhân.
Weatherill trầm mặc một lúc lâu, nghiêm trang cúi chào, trả lời đơn giản mà rõ ràng: “Rõ!”
**************************
Căn cứ Bắc Minh.
Mười chiếc robot màu xanh đang di động khắp nơi.
Tiếng súng, tiếng pháo, tiếng bom nổ và tiếng kêu thảm thiết đang vang vọng cả căn cứ.
Các robot Bắc Minh với ý đồ ngăn cản tiểu đội Phỉ Quân ngã xuống hếtchiếc này đến chiếc khác . Binh lính Bắc Minh, hết người này đến ngườikhác bị lưới hỏa lực của pháo năng lượng xé thành thịt nát.
Trận chiến đấu nhục nhã này đã khiến cho sĩ khí của quân đội Bắc Minh xuống thấp đến cực điểm.
Trong căn cứ đã không còn bộ đội có thể ngăn cản bước tiến của tiểu độirobot Phỉ Quân này nữa rồi. Bộ binh đóng quân phòng thủ bị đánh tan, đội robot cận vệ bị tiêu diệt sạch. Toàn bộ căn cứ Bắc Minh tựa như một côgái bị xé sạch quần áo trần truồng trói ở trên cây, tùy ý chịu bức hiếp.
Không ai biết được một tràng chiến dịch bắt đầu thế Thái Sơn áp đỉnhcuối cùng vì sao lại biến thành như thế này. Tiểu đội robot Phỉ Quântiến vào trung tâm thành phố này cứ như một con muỗi, bất kể con trâuđực Bắc Minh tức giận quay cuồng như thế nào thì cũng đều không thể làmgì được nó, ngược lại còn bị nó đốt cho toàn thân te tua.
Kho súng đạn bị phóng hỏa đốt cháy, doanh trại bị phá hủy, trung tâmcung ứng năng lượng, hệ thống cân bằng hoàn cảnh, phòng phối điện, trạmradar... tất cả những thứ xuất hiện trước mặt tiểu đội robot Phỉ Quânđều không tránh được bị hạ độc thủ. Đám gia hỏa này cứ gặp cái gì là hủy cái đó, ngay cả đèn đường vốn đã không thể sáng lên nổi, bọn hắn cũngphải bắn cho một pháo.
Khiến cho người ta uất nghẹn nhất chính là, cái âm thanh đùa giỡn Fellay kia vẫn chưa hề ngừng lại. Thật không hiểu cái tính cách vừa cố chấpvừa khốn kiếp của cái gã kia sao lại đến mức như vậy, hắn đã kêu hơn một giờ rồi, vậy mà tinh thần ngược lại càng lúc càng đầy tràn.
"Fellay, bé con đáng yêu à, ngươi trốn ở đâu rồi?"
Mười chiếc [Du Hiệp] béo mập như sói như hổ di chuyển loạn xạ trong khuvực trung tâm căn cứ, thấy bất kỳ vật gì cũng xông lên đập phá vài cái.
Từng phòng ốc bị pháo năng lượng robot quét thành tổ ong, đá vụn bayloạn, cuối cùng ầm ầm sụp đổ dưới sự phá hoại của khẩu pháo năng lượngđường kính 260 millimet. Từng gã binh lính Bắc Minh hoảng sợ thất thathất thểu bỏ chạy ra khỏi các căn phòng bị pháo năng lượng bắn sập, vứthết mũ giáp chật vật không thể chịu nổi.
Ở đằng xa, mấy chiếc robot Bắc Minh cứ đứng đó mà nã pháo lung tung loạn xạ. Đám lính bộ binh nghe tiếng sĩ quan gào to, sợ hãi rụt rè trốn rathật xa, nhắm mắt lại mà bắn bừa, mỗi khi tiểu đội robot Phỉ Quân bướctới gần vài bước thì lập tức tan tác, các sĩ quan chỉ huy cũng ngănkhông được, lộn xộn như gà bay cho sủa.
Trận này, sao lại thành ra như thế này?
Trong bộ chỉ huy Bắc Minh, ngọn đèn bởi vì dùng nguồn năng lượng dựphòng mà trở nên tối tăm lạ thường. Các tham mưu im lặng nhìn vào mànhình ảo lúc sáng lúc tối, nhìn vào hình ảnh trực tiếp trong máy theo dõi trải rộng trong căn cứ truyền về, vẻ mặt dại ra.
Ngực một chiếc robot Phỉ Quân ở trên màn hình đang mau chóng phóng to,tiếp đó là một hồi rung động kịch liệt, vô số gạch ngói mang theo cátbụi cuồn cuộn rơi xuống. Hình ảnh nhanh chóng trở nên rung động, đó làcamera theo dõi đang rơi xuống. Khi màn hình rung động cuối cùng dừnglại ở hình ảnh đá vụn đầy đất, một cái lòng bàn chân của robot đã xuấthiện trong tầm mắt mọi người. Sau một tiếng vang nhỏ, trên màn hình ảochỉ còn lại một màu đen như mực.
Viên tham mưu phụ trách điều khiển màn hình theo dõi bối rối nhìn Fellay đứng ở bên cạnh, ngón tay theo bản năng định ấn vào nút tắt màn hìnhlại vội vàng rụt trở lại. Hắn biết, mỗi một màn ảnh hiển thị hình ảnh từ máy theo dõi truyền về này đều là một cái tát mạnh mẽ vào trên mặt củaFellay vừa mới hăng hái đưa ra mệnh lệnh kia.
Sư đoàn bộ binh cơ giới số 3 đã chạm trán với quân tiên phong của trungđoàn thiết giáp Long Hưng Hội, thế nhưng việc lui lại theo kế hoạch củaBắc Minh đã trở thành một ảo tưởng buồn cười -- Tuy rằng trung tâm chỉhuy dưới lòng đất còn chưa bị Phỉ Quân phát hiện, thế nhưng, toàn bộ cơquan chỉ huy của Bắc Minh đều đã bị bọn hắn vây khốn ở chỗ này, nhữngcánh quân khác còn rút về đâu đươc nữa đây?
Thời gian đang trôi qua từng giây. Mọi người đều biết, chờ đến khi phòng tuyến của sư đoàn bộ binh cơ giới số 3 vừa mới tạo thành bị đoàn thiếtgiáp Long Hưng Hội đột phá, Bắc Minh liền hoàn toàn hết hi vọng.
"Hử?" Loa của đài điều khiển trung tâm đã truyền đến giọng nói ngạcnhiên của một binh sĩ Phỉ Quân: "Thượng tá, ở chỗ này có một cái thangmáy. Xem ra đây chính là lối dẫn xuống bộ chỉ huy dưới lòng đất của bọnhắn!”
Màn hình vẫn đen kịt như trước, tuy nhiên, giọng nói thì lại rất rõ ràng.
"Đúng nha, Fellay bé nhỏ của chúng ta hóa ra là trốn ở dưới này. Đi, chúng ta xuống nào!”
"Robot của chúng ta quá lớn, không xuống được."
"Chúng ta không vào được, vậy thì robot của bọn hắn cũng không vào được. Không sao cả, phỏng chừng bên trong chính là một đàn tham mưu chim nontrói gà không chặt mà thôi, lưu lại sáu người thủ bên trên, ba ngườikhác đi theo ta!"
"Mẹ nó, còn phải giải mã nữa. Chờ ta một chút...”
"Được rồi, xuống thôi!"
Thanh âm biến mất.
Toàn bộ bộ chỉ huy Bắc Minh liền trở nên rối loạn.
"Muốn chết!" Fellay vung tay lên, sớm đã có cảnh vệ mở ra kho súng, từng gã tham mưu và vệ binh đằng đằng sát khí xếp hàng, nhanh chóng nhấcsúng lên lắp đạn. Ngay cả Fellay cùng Selwall cũng mỗi người cầm mộtkhẩu súng lục kiểu cũ.
Hơn mười người vội vàng bày ra nửa hình tròn, vây quanh thang máy lơlửng, nhìn màn hình hiển thị thang máy đang nhanh chóng đi xuống. Toànbộ bộ chỉ huy, không khí khẩn trương ngưng trọng đến cực điểm.
Ngay cả Fellay từ đầu đến cuối vẻ mặt không chút thay đổi, khóe miệng cũng không khỏi run nhè nhẹ.
Nếu như tên mập này có thể kháng cự được bộ đội Bắc Minh được điều từnơi khác về căn cứ, kéo dài thêm khoảng một giờ nữa, chờ đại quân LongHưng Hội tiến tới nơi này, mình và Selwall thật đúng là không còn cơ hội chạy thoát.
Ai mà biết được, cái tên này đúng là mụ đầu rồi, chỉ bốn người mà cũng dám xông vào bộ chỉ huy dưới lòng đất.
Chỉ cần bắt được hắn, vậy Bắc Minh có thể một lần nữa chiếm lại thế chủ động.
Nghĩ tới đây, Fellay chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xốc thẳng lên đỉnhđầu. Mắt thấy thang máy sắp xuống tới nơi, hắn tiến lên hai bước, sắcmặt dữ tợn một tay nâng súng lên, họng súng nhắm thẳng vào cửa lớnthang máy.
"Đinh!" Thanh âm thang máy tới nơi vang lên.
Dưới vô số nòng súng đang nhắm vào, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Một mảnh yên lặng!
Ở dưới ánh mắt trân trân tuyệt vọng của đám người Fellay, bốn chiếcrobot mini dữ tợn đang giương pháo năng lượng nhẹ nhàng nhảy ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]