Chương trước
Chương sau
Cooper nhắm mắt dưỡng thần, giống như là đang ngủ. Trong lúc mơ màng hốt hoảng, hắn giống như đã rơi vào một giấc mơ. Mơ rằng mình đang cưỡi trên một con ngựa lồng đang chạy điên cuồng, ngựa thoát cương phi nhanh giữa hai bờ vách đá. Bụi gai bốn phía, đang cứa ra trên người hắn từng vết máu.

Trong lúc kinh hoàng, hắn liều mạng nỗ lực nắm lấy dây cương để ghìm lại con ngựa lồng. Thế nhưng, làm hết các cách, ngựa lồng vẫn càng chạy càng nhanh. Khi quay đầu lại thì liền phát hiện ra, hóa ra ở phía sau mình, một gã mập mạp vẫn đang như hình với bóng, nhe răng nhếch mép mà dùng đao chọc vào phía sau mông ngựa...

Một hồi chuông điện thoại inh tai, khiến cho Cooper giật mình tỉnh giấc. Hắn thần tình cổ quái nhìn chiếc điện thoại được kết nối đường dây riêng đang reo vang không ngừng, phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng tiếp lên.

Gọi điện thoại tới, là thủ lĩnh Carolina của Cáo U Linh.

Nữ nhân này đã hơn ba mươi tuổi, phong vận mê người, thành thục như một quả đào chín ngọt, đầu tiên xuất hiện trên điện thoại, chính là nụ cười ha ha khe khẽ, mang tính tiêu chí của cô ta: "Cooper đại nhân, lần này, ngài đúng là đã sai ta đi làm một việc thật tốt nha."

" Sao?" Cooper ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, nhíu nhíu mày. Vừa nãy khi hạ mệnh lệnh, Carolina nhất thời không liên hệ được, vậy nên liền nói cho phụ tá Randy của nàng. Chuyện như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên. Cooper cũng không để ý, thế nhưng không nghĩ tới, lúc này Carolina vậy mà lại gọi điện lại, nghe ngữ khí, tựa hồ đang có vấn đề gì đó.

Mặc dù trong mắt rất nhiều người, mụ đàn bà Carolina này có vẻ rất lẳng lơ ngả ngớn, thế nhưng, Cooper biết, khi bàn đến chính sự, nữ nhân này lại càng bình tĩnh càng ổn trọng hơn rất nhiều nam nhân. Là một cao thủ tinh thông ám sát, những nhiệm vụ mà cô ta lựa chọn, đều có nắm chắc mười phần.

"Ta vừa quay về, Randy liền nói với ta." Thanh âm mềm mại miên man của Carolina, giống như một con mèo đang giãn thẳng eo: "Ngươi biết cái người này giá trị bao nhiêu tiền không?"

"Giá bao nhiêu tiền?" Cooper suy nghĩ về hàm nghĩa trong lời nói của Carolina, không kìm lòng được mà ngồi thẳng dậy, vội hỏi: "Ngươi biết hắn ta là ai sao?"

" Khi Randy cho ta xem ảnh chụp, ta chỉ cảm thấy có chút quen mắt." Carolina nói: "Nhờ người trong nghiệp đoàn liên hệ tra xét, ai biết được chứ, thật đúng là hắn."

" Ai?" Cooper hoàn toàn không chú ý được giọng nói của mình có chút khẩn trương.

" Lại nói tiếp, cái người này không đơn giản. Ở Cảng Tự Do tuy rằng có rất ít người nhận thức, bất quá, ở Liên Bang Leray và Gatralan, đây chính là một nhân vật khó lường." Carolina tựa hồ không cảm thấy được sự lo lắng của Cooper, vẫn như cũ chậm rì rì câu lấy sự gấp gáp của hắn: "Bên trong tổ chức sát thủ đỉnh cấp, cái người này cũng rất nổi danh."

" Nói mau!" Cooper nghiến răng nói. Nữ nhân này là con gái nhỏ nhất của quán trưởng Thái Lưu tiền nhiệm, cũng chính là sư phụ mình. Mình bao nhiêu năm rồi, muốn đánh chủ ý đến cái nữ nhân này nhưng vẫn chưa thực hiện được. Ở Thái Lưu, nàng đã có lực lượng hạch tâm của mình, lại có địa vị cực kì đặc thù... Bất kể là người cha đã chết của cô ta, hay là bản thân cô ta, đều có thủ đoạn chu toàn trời sinh.

" Đừng có gấp nha." Trong điện thoại Carolina đang cười xinh đẹp: "Thật không hiểu, tìm được một quái vật như thế, ngươi thế nào lại muốn giết hắn vậy. Hiện tại chuyện này, ta chính là không làm được rồi, các trưởng lão khác đều ở đó, ta nếu như động thủ, bọn họ sẽ xé xác ta ra ngay."

"Các trưởng lão khác?" Vẫn như trước chưa nhận được đáp án, Cooper liền hận đến nghiến răng, đồng thời lại bị tin tức tiết lộ trong lời nói của Carolina khiến cho giật mình một cái: "Hắn tới cùng là ai? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta vừa mới biết xong..." Bên kia điện thoại Carolina tựa hồ đang cười đến run rẩy cả người: "Ngươi nhất định là đang nhốt mình ở trong cái phòng làm việc ai cũng không dám quấy rầy kia chờ tin tức đi? Cụ thể phát sinh chuyện gì... ta sẽ không nói cho ngươi đâu..."

Cooper mặt tối đen lại, nghe Carolina cố ý dừng nửa ngày mới nói tiếp: "Ngược lại, ngươi nên ra ngoài mua một tờ báo Mars ấn hành nhanh đi. Cần cái gì đều có, bất quá, ta có thể nói cho ngươi tên của người này, còn có thêm một lời khuyên..."

"Nói mau!" Cooper nhắm hai mắt lại, nén xuống sự bất mãn trong lòng.

" Lời khuyên là, cái người này ngươi tốt nhất là đừng động thủ một cách đơn giản. Mặc dù muốn động thủ, cũng đùng tìm ta." Carolina khoan thai nói: "Tên của hắn là Điền Hành Kiện, anh hùng Liên Bang Leray. Bắt sống hoàng đế Gatralan James, một mình đấu toàn bộ đoàn robot Liệp Nhân Deseyker, độc đấu tứ đại đoàn trưởng của Thần Thoại Quân Đoàn... Ít có người biết, Hopkins xếp hạng ở phía trước ta, là ở trong cuộc đấu súng ngắm một chọi một mà bị giết chết. Gia tộc Howard của Gatralan, bị hắn làm cho tan vỡ, hiện tại đang treo giải thưởng ba trăm triệu Phỉ Nguyên, muốn cái mạng của hắn. Bất quá, số tiền này ta là không có hứng thú gì đấy. Tiền có nhiều, mạng cũng phải nắm chặt phải không?"

Cooper ngơ ngác nắm micro, lời Carolina nói, khiến cho hắn kinh hãi đến chết lặng. Hắn đoán được mập mạp nhất định có lai lịch không đơn giản, thế nhưng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra được trên người cái tên này, vậy mà lại có một lý lịch không thể tưởng tượng nổi như vậy. Bỏ qua năng lực cá nhân của hắn không nói, chỉ cần nói đến bối cảnh phía sau hắn, đủ khiến Cooper da đầu tê dại!

Lúc này, cái tên này xuất hiện ở đây, chính là ý nghĩa thế lực Phỉ Minh, đã trong lúc bất tri bất giác thẩm thấu vào thế giới Tự Do. Mà bọn họ, vậy mà lại ở ngay bên cạnh mình!

Đặt điện thoại xuống, Cooper nhanh chóng lao ra khỏi phòng làm việc.

Không cần phải sai người đi mua báo nhanh nữa rồi, trong toàn bộ chủ quán Thái Lưu, trong tay người người đều đang cầm một tờ báo nhanh. Mà trên màn hình TV ảo trong đại sảnh, cũng đang truyền hình tất cả những gì đang xảy ra ở thị trấn Genel.

Trong đủ loại ánh mắt phức tạp, Cooper mau chóng đoạt lấy một tờ báo nhanh.

Trên báo nhanh, một cái tiêu đề thật to {{ Thái Lưu thích liền chín quán! }}.

********************************

Trương Khải là ký giả của tờ báo nhanh Mars.

Một ký giả vừa mới vào tòa soạn báo không đến ba tháng, vẫn còn rất nhiều thứ chưa hiểu hết.

Trong một thế giới thông tin phát triển cao độ như thế này, mọi người cũng không thay đổi thói quen vừa xem báo giấy, vừa ngồi uống cà phê. Thay đổi, chỉ là tòa soạn báo. Bởi vì hiệu lực đặc thù của bản thân tin nóng báo giấy luôn luôn lạc hậu so với các loại truyền thông khác, thế nên, yêu cầu của nó đối với tin tức lại càng cao.

Ngày đầu tiên khi Trương Khải tiến vào tòa soạn báo, tổng biên tập liền đưa ra hai yêu cầu tin tức cho hắn. Thứ nhất, là tầm quan trọng. Bản tin về sự kiện trọng đại, phải nắm chắc. Tin tức như vậy, chính là không bị ảnh hưởng bởi hiệu lực. Thứ hai, chính là tính chất đặc biệt. Tốt nhất là những sự kiện mà các truyền thông khác chưa hề đưa tin, lại có được giá trị tin tức tương đương.

Là một người mới, Trương Khải đã đau khổ bôn ba được ba tháng rồi. Lượng bản thảo gửi đi vẫn như cũ ở vị trí cuối cùng trong tiểu tổ của hắn.

Không có đủ quan hệ, liền không có được tin tức nội bộ, cũng không có đủ kinh nghiệm và khứu giác nhạy cảm. Nhìn các đồng sự mặt mày hớn hở, nhìn tổng biên tập mặt trầm như nước, Trương Khải cho rằng, mình thực sự không thích hợp làm một ký giả. Hắn hiểu rõ, cứ tiếp tục duy trì tình trạng này, không quá vài ngày, mình phải cuốn gói đi rồi.

Cảng Tự Do dưới bóng mây đen chiến tranh bao phủ, Trương Khải hoài nghi, mất đi việc làm này, mình không biết còn có thể tìm được một việc làm bình thường giống như vậy được nữa không.

Để giữ việc làm, Trương Khải như điên cuồng mà lái chiếc xe bay mini hiệu con nai cũ nát của hắn, di chuyển loạn ở các nơi có khả năng xuất hiện tin nóng nhất ở Cảng Tự Do.

Sở giao dịch, cảng hàng không, khu sòng bạc, khu công nghiệp... Sau đó, hắn liền thấy được Monroe bị mấy học viên khiêng ném ra ngoài cửa.

Là một người ham mê robot, Trương Khải tự nhiên là biết Monroe, hắn thậm chí nằm mơ cũng muốn được như Monroe.

Hai mươi sáu tuổi, đã có được thực lực của Thống Lĩnh robot cấp 1. Không quá vài năm nữa, Monroe liền có hi vọng trở thành Chiến thần robot trẻ tuổi nhất ở Cảng Tự Do.

Monroe hiện tại, cái gì cũng đều có rồi. Thiên phú robot của hắn đã cho hắn, chính là địa vị cao quý, quyền lợi nhất hô bá ứng, cùng với vô số tiền tài.

Trương Khải nằm mơ cũng thật không ngờ, một người như vậy, vậy mà lại giống như một con chó chết, bị người ta ném ra cửa.

Cho đến tận khi xông xuống xe, lại gần chụp lại thảm trạng của Monroe, sau đó ấn vào nút truyền dữ liệu ở trên camera đến tòa soạn báo, Trương Khải vẫn không thể tin được tất cả những việc đang xảy ra ở trước mắt mình, vậy mà lại là sự thực. Tương tự, hắn cũng không nghĩ tới, mình lại có vận khí tốt như vậy!

Khi tổng biên tập và trưởng ban tự mình gọi điện thoại tới, tỏ ra cực kỳ tán thưởng đối với hắn, sau đó lại khẩn cấp sai thêm vài gã ký giả làm trợ thủ cho Trương Khải, chạy tới tiến hành theo dõi đưa tin, Trương Khải rốt cục mới tin tưởng, rằng mình đã phát đạt rồi.

Lại sau đó, Trương Khải liền thấy được cái gã mập mạp kia.

Khi mập mạp đi tới võ quán robot của Thiên Quân đạo, hời hợt yêu cầu thích quán, Trương Khải đã trà trộn vào trong đội ngũ các thành viên Thái Lưu.

Trăm nghìn năm qua, tới cửa thích quán, đã bị coi là khiêu khích không lưu thể diện nhất giữa các lưu phái. Đồng thời, sự khiêu khích này, cũng bị công nhận là hành động dễ dàng nhận lấy thất bại nhất, dễ dàng phát điên nhất.

Không giống với khiêu chiến, thích quán, không liên quan tới tiền đặt cược. Hình phạt duy nhất với kẻ thất bại, chính là bị phong quán một tháng. Trong một tháng này, võ quán robot thất bại, không chỉ không thể tuyển nhận học viên, mà ngay cả hoạt động huấn luyện nội bộ cũng phải đình chỉ.

Đây là truyền thống của giới cách đấu robot dân gian, truyền thống như vậy, trên cơ bản bảo đảm rất ít người dám tùy tiện khai quán nhận đệ tử. Không có đủ thực lực, bị thích quán thì nhất định phải nhất định phải phong quán một tháng. Gặp phải người khiêu chiến có ý định đá ngươi ra khỏi khu vực, vậy thì sau khi một tháng này chấm dứt, sẽ lần thứ hai tới cửa thích quán, cho ngươi liên tiếp đóng cửa hết tháng này đến tháng khác.

Giữa các lưu phái đã đăng ký lập hồ sơ ở Hội Liên hiệp Lưu phái, có được lịch sử truyền thống lâu đời, việc thích quán hầu như đã tuyệt tích. Không có lưu phái nào lại đơn giản áp dụng phương thức tranh đấu dễ làm lưỡng bại câu thương nhất này. Dù sao thì, ngươi dỡ xuống một phân quán của người ta, vậy thì người ta cũng có thể áp dụng hành động tương tự, ở nơi khác dỡ của ngươi một phân quán.

Nhất là ở mấy lưu phái có Chiến thần robot, lại càng không thể trêu chọc một cách đơn giản.

Trừ điều đó ra, về phương diện khác không giống như khiêu chiến, đồng thời cũng là khuyết điểm lớn nhất khi tới thích quán, chính là các robot dùng khi tỷ thí. Bởi vì tính chất của thích quán là hạ thấp kỹ xảo của đối phương, thế nên, muốn thuần túy dựa vào kỹ xảo để phân ra thắng bại, song phương phải sử dụng robot cùng loại, mà không phải là robot loại chuyên dụng đặc biệt của mỗi lưu phái.

Mà robot, chính là do lưu phái bị thích quán cung cấp.

Trở thành truyền thống, mỗi một lưu phái đều sẽ chuẩn bị robot chuyên dụng để nghênh tiếp người thích quán. Robot theo quy định đều là loại phổ thông. Thoạt nhìn tựa hồ không có gì khác nhau, thế nhưng trên thực tế, robot loại phổ thông cũng chia ra đặc tính.

Có một số lưu phái giỏi về robot hình côn trùng, có một số lưu phái thì lại giỏi về hình thú hoặc hình người, mà tốc độ nhanh chậm, lực lượng lớn nhỏ, động cơ, chuyển động thậm chí là trình tự điều khiển của các robot đều không giống nhau. Quan trọng hơn là, robot cung cấp cho người thích quán, hiển nhiên, sẽ không được bảo dưỡng tốt gì cả.

Không có đủ thực lực, tùy tiện tới cửa thích quán, gặp phải đối thủ ngang cơ, sử dụng robot phù hợp phong cách của đối phương, lại có một số khuyết điểm bé nhỏ không thấy được, vậy thì thất bại, hầu như chính là đã được định trước.

Đây cũng là lí do vì sao thích quán hầu như đã tuyệt tích ở trong tranh đấu giữa các lưu phái hiện nay. Mâu thuẫn có lớn thế nào đi chăng nữa, các lưu phái đều thông qua các loại khiêu chiến để giải quyết. Không có nắm chắc tuyệt đối, không có thực lực áp đảo về chỉnh thể, thích quán hầu như chính là tìm chết.

Thế nhưng hiện tại, Thái Lưu hết lần này tới lần khác lại lựa chọn thích quán. Hơn nữa, một lần phá luôn chín võ quán!

Truyền thông bằng giấy, rốt cục trong tranh đấu với các loại truyền thông khác, lần đầu tiên giành được vị trí đưa tin trước tiên.

Không có chụp ảnh, không có quay phim. Tất cả, đều là Trương Khải dùng văn tự ghi lại.

Mà những văn tự giản đơn này, nhất định sẽ được ghi vào trong sử sách của giới cách đấu robot dân gian.

12 giờ 10 phút, quán trưởng tân nhiệm của phân quán Genel Thái Lưu, điều khiển robot huấn luyện hình người của võ quán robot Thiên Quân đạo, dùng 1 phút 30 giây, đánh bại Thống Lĩnh robot cấp ba của phân quán Genel Thiên Quân đạo. Thiên Quân đạo phong quán!

12 giờ 30 phút, quán trưởng tân nhiệm của phân quán Genel Thái Lưu, điều khiển robot côn trùng của võ quán robot Hoa Hình môn, dùng 26 giây, đánh bị người ứng chiến của Hoa Hình môn, Thống Lĩnh robot cấp ba. Hoa Hình môn phong quán!

12 giờ 45 phút, dùng 5 phút 16 giây, đánh bại người ứng chiến, Thống Lĩnh robot cấp hai của Hắc Long đạo. Hắc Long đạo phong quán!

13 giờ 20 phút, dùng 3 phút 53 giây, đánh bại Thống Lĩnh robot cấp hai của Bạo Vũ đạo. Bạo Vũ đạo phong quán!

13 giờ 55 phút, dùng 7 phút 55 giây, chiến thắng Thống Lĩnh robot cấp hai của Minh Tâm lưu. Minh Tâm lưu phong quán!

14 giờ 30 phút, dùng 16 phút 52 giây, đánh bại Thống Lĩnh robot cấp một của Tuyệt Sát Lưu. Tuyệt Sát Lưu phong quán!

15 giờ 30 phút, dùng 4 phút lẻ 7 giây, đánh bại Thống Lĩnh robot cấp ba của Sát Giáp môn. Sát Giáp môn phong quán!

16 giờ 05 phút, dùng 21 phút, đánh bại Thống Lĩnh robot cấp 1 của Phá Sơn Lưu. Phá Sơn Lưu phong quán!

16 giờ 50 phút, Crewe (Khắc Lỗ) Lưu không người ứng chiến, phong quán!

Tin tức mà Trương Khải truyền ra, ngay đầu tiên, đã được khẩn cấp in thành phụ bản đặc biệt của báo nhanh. Toàn bộ thành Trung Tâm Cảng Tự Do Mars, vì cái tin tức này, đã lâm vào một hồi điên cuồng.

Điên cuồng nhất, chính là vị tổng biên tập của Trương Khải. Vị lão đầu này thường ngày nhìn Trương Khải luôn không ra hình dạng, lúc này hầu như đã liều mạng bắt lấy Trương Khải đang cùng các thành viên Thái Lưu với ánh mắt ngây dại đi ra khỏi võ quán robot của Crewe Lưu, xông lên xe một đường xé gió trở về tòa soạn báo. Sau đó, ông ta lại canh giữ ở trước mặt Trương Khải, chờ hắn viết ra bản tin chi tiết.

Một giờ sau, bản tin của Trương Khải đã ra lò rồi.

Hai mắt lóe sáng, sau nhiều lần coi đi coi lại, tổng biên tập đã tự mình đặt ra tiêu đề cho bài viết này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.