Helen đã thắt dây an toàn, Chekhov cũng thế. Trên con tàu {Rose Brand}, từng người đều đã thắt chặt dây an toàn, cố định thân mình ở trên ghế ngồi.
Mập mạp lại càng trực tiếp hơn, hắn hầu như đã tự cột chặt mình như một cái bánh tét.
Chiến hạm đang tăng tốc. Ngoại trừ tiếng động cơ nổ vang ra, cả chiến hạm gần như không có bất kỳ một âm thanh nào cả. Xung quanh im lặng như tờ, tất cả mọi người đều đang im lặng chờ đợi sự phán quyết của số phận.
Mập mạp thò tay cầm lấy máy thông tin. Tại giờ khắc này, hắn phát hiện ra mình bỗng nhiên muốn nói điều gì đó.
Nếu nói bản thân hắn không khẩn trương thì đúng là gạt người. Sau khi cực kỳ khẳng định mà nói cho mọi người biết rằng chỉ cần tốc độ không vượt qua 10 km/s thì khu trục hạm chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, mập mạp vẫn một mực cầu khấn ở trong lòng.
Dù sao thì số liệu lý luận tính toán ra, cũng không chắc là có thể thực hiện được. Hậu quả khi va chạm như thế nào, kỳ thực trong lòng hắn cũng bất ổn lên xuống.
Thế nhưng, mập mạp biết, bản thân mình không có sự chọn lựa nào khác.
Hắn không thể giương mắt nhìn {Lily Castle}nổ tung thành bốn năm mảnh rồi biến mất trong vũ trụ, hắn cũng không thể tùy ý bỏ mặc sự kỳ vọng rất lớn mà Liên Bang đã ký thác trong lần ngoại giao này. Liên Bang Leray đã gặp phải rất nhiều tai nạn rồi, cũng không thể chịu được thêm tổn thất như vậy nữa.
Boswell... Hay là kỹ thuật Bước nhảy không gian mới mà ông ta nghiên cứu ra, có thể sẽ chấm dứt cuộc chiến tranh này.
Bernadote... vị tướng quân trầm ổn nhất Liên Bang này, chính là cây Định Hải Thần Châm trong ba năm chiến tranh Vệ Quốc.
Còn có Flavio... vị lão đầu không hề quen biết này, hiện tại, chính là người đang gánh vác sứ mạng quan trọng nhất với Leray.
Mỗi một người trong số bọn họ đều đáng giá hơn bản thân mình rất nhiều, bọn họ mới thực sự là tinh anh của quốc gia. Nếu mất bọn họ, Leray còn có thể cầm cự được bao lâu nữa?.
"Xin cho phép ta được nói vài câu" Mập mạp dựa đầu vào lưng ghế. hít một hơi thật sâu: "Ta muốn nói rằng... ta rất là vinh hạnh..."
"Ta vinh hạnh bởi vì.... ta có thể cùng chiến đấu với những quân nhân ưu tú nhất của Leray."
Thanh âm của mập mạp thông qua các loa phát thanh phân bố khắp hành lang và phòng ốc, đang vang vọng quanh chiến hạm.
"Ta cũng vinh hạnh bởi vì.... vào thời khắc chọn lựa gian nan nhất, ta đã thấy được trên chiến hạm {Rose Brand}này, mọi người đều vì việc nghĩa mà không nề hà hiểm nguy."
"Ngày hôm nay, tất cả chúng ta, đều là anh hùng của quốc gia."
" Không cần biết ngươi là ai, hay ngươi từ đâu đến. Chúng ta đều cùng nhau chiến đấu."
" Chúng ta đã phá hủy được hai chiếc thương thuyền vũ trang cùng bốn chiếc tàu ngư lôi. Chúng ta nghĩ cách cứu viện tàu chỉ huy Lily Castle đang gánh vác sứ mệnh của Leray. Chúng ta không thể lui lại, bởi vì chúng ta biết, sau lưng chúng ta chính là một tỉ sáu người dân Liên Bang Leray."
" Chúng ta không thể lui, bởi vì trong khoảng tinh vực quen thuộc này, có người thân, người yêu, bạn bè của chúng ta, có cuộc sống vốn vẫn an bình tốt đẹp, sóng gió cũng không hề ngã của chúng ta."
Tất cả mọi người đều nhìn về loa phát thanh, yên lặng lắng nghe. Trong ánh mắt của một số nữ binh, còn lóe những tia sáng lấp lánh.
"Ba năm qua, vô số chiến sĩ Liên Bang Leray đã hy sinh, để bảo vệ hy vọng và cuộc sống như cũ cho thân nhân của chúng ta. Mà sự hy sinh của chúng ta, sẽ giúp cho tinh anh của quốc gia có thể làm được càng nhiều việc hơn để nổ lực kết thúc cuộc chiến tranh này."
" Hiện tại, tốc độ chiến hạm chúng ta là 9,3 km/s. Mười lăm giây sau, chúng ta sẽ va vào kẻ địch của chúng ta. Có thể cuối cùng chúng ta sẽ thoát được, cũng có thể tất cả chúng ta đều chết hết trong vụ tai nạn trên không này. Trước khi chúng ta hóa thành lưu tinh lao về phía các tinh vực khác nhau. Ta muốn nói rằng..:"
"Xin thượng đế hãy phù hộ cho Liên Bang Leray!"
Mập mạp buông máy thông tin xuống, nhìn chăm chú vào Helen và Checknov hiện vẫn đang nhìn mình, lộ ra bộ mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn. Ba trăm năm trước, trong chiến tranh giành độc lập, cái quốc gia này đã phải hi sinh liên tiếp. Hiện giờ, chính là đến phiên mình rồi!
Cái cuộc chiến tranh chết tiệt này!
"Thượng đế phù hộ cho Leray!"
Trên chiến hạm Rose Brand, mỗi người đều không ngừng cầu nguyện.
"Thượng đế phù hộ cho Leray!"
Những chữ này như có sức mạnh thần kỳ, đột nhiên mọi người đều cảm thấy vô cùng bình tĩnh và ung dung.
"Thượng đế phù hộ cho Leray!!!!"
Một chiến sĩ trẻ tuổi lệ rơi đầy mặt mà hét to. Thanh âm của hắn liền vang đi khắp cả chiến hạm. Càng lúc càng nhiều người không ngừng hô lên, trong tiếng hô vang như vang vọng cả vũ trụ này, lái tàu chính điều chỉnh đầu hạm, cắn răng nỗ lực né tránh chiến hạm địch.
"Liệt tổ liệt tông phù hộ!" Vị lái tàu chính lấy tay làm ra dấu thánh giá, rồi bỗng nhiên đẩy mạnh cần điều khiển.
"Ầm" một tiếng. Mọi người đều cảm thấy như mình vừa trở thành trái bóng bị gậy đánh gôn quất vào.
Nếu như không phải trong chiến hạm có trang bị thiết bị ngược hướng trọng lực, và nếu như không phải mọi người đều đã thắt dây an toàn, vậy thì e rằng bọn họ đã bay về phía sau như một viên đạn pháo.
"Lạy Chúa!" Một binh sĩ Deseyker phụ trách sửa chữa trợn mắt há hốc mồm thông qua mạn tàu, ngơ ngác nhìn chiếc khu trục hạm như ngựa điên vừa thoát cương của Liên Bang Leray.
Trong vũ trụ lấp lánh ánh sao, hai chiếc chiến hạm trong chuyển động cao tốc mà vô thanh vô tức va vào nhau. Chiến hạm có vẻ ngoải ưu mỹ hình giọt nước, trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi như hai quả trứng gà bị đập mạnh vào nhau. Vỏ thiết giáp vỡ tan bắn mạnh ra ngoài, còn một số bộ phận như đường ống, linh kiện và vô số mảnh nhỏ khác thì văng tứ tung trong vũ trụ.
" Loảng xoảng" Một công cụ rơi xuống chân binh sĩ sửa chữa, trên sàn kim loại của chiến hạm đầy đinh ốc bu lông leng keng lăn tròn.
Binh sĩ sửa chữa Deseyker quay đầu lại nhìn đồng bạn đang đứng dại ra ở kế bên, hỏi:" Bọn họ đang làm gì vậy?"
Binh sĩ sửa chữa kia im lặng lắc đầu, lại nhìn vào trong vũ trụ, chiếc tàu khu trục {Phoenix}kia phần đuôi đã bị nghiền nát, ma sát khiến cho hoa lửa bắn khắp nơi, gian nan tiến tới gần tàu khu trục của Liên Bang Leray.
Một luồng bạch quang chói mắt hiện lên, ở bên cạnh tàu khu trục Leray, lại một chiếc tàu hộ vệ đã bị phá hủy rồi. Sáu tàu hộ vệ chỉ còn duy nhất một chiếc đang kéo tấm thân vô số vết thương, tới bên cạnh làm bạn với khu trục hạm Leray.
Thấy một màn như vậy, tất cả các binh sĩ Deseyker đều không thể nói ra lời.
Trong cuộc chiến tranh xâm lược Leray, hạm đội Deseyker đã nhiều lần giao thủ với hạm đội của Liên Bang Leray. thế nhưng bọn họ chưa bao giờ nhận thức sâu sắc được rằng muốn xâm lược Liên Bang Leray thì quốc gia mình phải nỗ lực trả cái giá lớn như vậy.
Đám người Leray này quá bất khuất rồi! Bọn họ vĩnh viễn không bao giờ coi tử vong như là sự biến mất của sinh mệnh. Bọn họ luôn luôn mĩm cười nghênh đón tử vong tới, trên chiến trường mặt đất tràn ngập khói súng, trong chiến hào, trong đoàn thiết giáp nhanh như điện chớp trên bình nguyên, hay là ở trong vũ trụ mênh mông.
Bọn họ vốn chỉ như những con cừu đắm chìm trong hòa bình suốt ba trăm năm.
Thế nhưng hiện tại, khi bọn họ cầm lấy vũ khí, đứng trên trận tuyến của quốc gia, bọn họ chính là một đàn sói điên cuồng và liều mạng!
Giảo hoạt mà lại dũng mãnh.
So với những chiến sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc của đế quốc, bọn họ lại càng thích hợp với chiến tranh hơn.
Bọn họ vĩnh viễn không bao giờ thỏa hiệp, vĩnh viễn không gục ngã trước tuyệt cảnh. Bọn họ luôn luôn nhổ một ngụm nước bọt, mắng một câu mẹ nó, sau đó thì lao vào liều mạng với ngươi!
Những chiến sĩ như vậy, luôn có được sự tôn kính của người khác !
Khi thế giới loài người đã mất đi tín ngưỡng cùng vinh dự trong sự tham lam cùng dục vọng.
Khi các siêu cường quốc dựa vào vũ khí hiện đại mà ngang dọc khắp vũ trụ.
Khi các binh sĩ bắt đầu học cách mặc cả, bắt đầu tự hỏi về các mệnh lệnh của sĩ quan chỉ huy.
Những người Leray này, vậy mà lại đã mất đi sự hưởng lạc của bọn họ, mất đi sự mềm yếu của bọn họ, để rồi càng trở nên thuần túy, càng trở nên cương liệt, càng phục tùng và càng không sợ chết! Bọn họ dùng biểu hiện của chính mình, để nói cho kẻ thù biết, thế nào mới là một quân nhân chân chính!
Là thứ gì đang chống đỡ cho bọn họ?
Là thứ gì, đã khiến cho những kẻ bình thường vốn đã rời xa chiến tranh từ lâu, lại đã trở thành những con quái vật còn đáng sợ hơn cả cỗ máy chiến tranh?
Một hạm đội nho nhỏ ngay cả tiêu chuẩn hạm đội còn chưa đạt tới, với hai chiếc tàu khu trục, sáu tàu hộ vệ tiêu chuẩn chở 30 người. Không ngờ lại có thể ở trong một tinh vực hoàn toàn không liên quan tới chiến tranh mà chiến đấu thảm liệt tới như vậy. Là thứ gì đã khiến cho bọn họ điên cuồng như vậy?
Hỏa lực, không ngừng trút xuống trên Rose Brand. Binh lính Deseyker lẳng lặng nhìn chiếc chiến hạm Leray đang di chuyển chậm chạp như mất hồn.
"Khoang chủ pháo ở đầu hạm bị hư hại 95%, khoang quan sát số 3 bị hư hại 60%, pháo đài số 1 và số 7 ở đầu hạm bị hư hại hoàn toàn. Cửa khoang cách ly bị đóng chặt, khí áp bình thường, hệ thống nén thủy lực khoang cách ly E11 bị hư hại hoàn toàn không cách nào mở ra. sườn ngang chính của sàn tàu ở phần trước chiến hạm đã bị bóp méo, độ hư hại 10%, vỏ thiết giáp hao tổn 12%...."
Âm thanh máy tính trung ương khống chế hỏng hóc của chiến hạm đang vang lên chập chờn, không ngừng báo cáo tình huống hư hại của chiến hạm.
Không có tiếng hoan hô khi xông qua Quỷ Môn Quan, cũng không chần chừ một chút nào, ngay sau khi vừa va chạm xong, mỗi người trên khu trục hạm Rose Brand đều lập tức tháo ra dây an toàn trên người mình.
Tiếng bước chân trong chiến hạm không ngừng vang lên một cách hỗn độn, tất cả các binh sĩ đều dùng tốc độ nhanh nhất để tiến vào vị trí của mình! Ngay cả những pháo thủ của khoang chủ pháo vốn đã mất đi vị trí cũng không hề nhàn rỗi, chỉ cần ở đâu cần hỗ trợ thì bọn họ lập tức đi tới trợ giúp.
Khoang động lực, đã trở thành nơi khẩn trương bận rộn nhất lúc này.
Động cơ động lực trong quá trình va chạm đã bị chấn động hư hại cần phải tiến hành sửa chữa. Khoang động lực dự bị cần phải chuẩn bị động lực xong trong vòng ba phút. Máy đẩy chính cần có thời gian để khởi động lại, hơn nữa vẫn còn phải bảo đảm trong vài phút này, chuyển hướng cung ứng động lực cho máy đẩy và lồng năng lượng.
Trưởng khoang chủ quản phụ trách khoang động lực là một sĩ quan thượng úy, hiện đang đỏ ngầu cả con mắt vừa không ngừng phân phối nhiệm vụ, đồng thời vừa dẫn đầu chui vào trong bức tường ngăn cách với mạng lưới đường ống bị ảnh hưởng bởi chấn động lan đến. Nhiệt độ cao ở trong đó, gần như có thể đem người ta hấp chín!
Trong phòng điều khiển chính, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Để tiết kiệm năng lượng, cả chiến hạm ngoại trừ lồng năng lượng bảo vệ vẫn hoạt động ra, còn lại đều lâm vào trạng thái đình trệ, ngay cả tháp pháo cũng không bắn ra một phát nào.
Các công tác như rada, quấy nhiễu điện tử,... tại thời điểm hạm đội của Tây Ước xuất hiện cũng đã bắt đầu gây nhiễu rồi. Ngoại trừ lái tàu chính và người nhân viên phó vẫn đang nhìn chăm chăm vào đèn chuẩn bị động lực ra, các nhân viên còn lại cho dù không có công tác thì vẫn phải giữ vững vị trí của mình.
Sự chờ đợi như vậy, không thể nghi ngờ là một loại dày vò. Chỉ ngắn ngủi có ba phút thôi mà mọi người cảm thấy dài như ba năm.
Nếu như không thể chuẩn bị xong động lực trước khi lồng năng lượng bảo vệ bị phá hủy, hoặc là tuần dương hạm kéo giãn khoảng cách xạ kích mà nói, vậy thì tất cả đều sẽ kết thúc.
Cái gã mập mạp kia nói rằng khoang động lực đã được cải tiến, việc đó có phải sự thực không?
Ba phút! Trong vòng ba phút phải chuẩn bị xong động lực. Cái chỉ tiêu này bình thường không hề để ý, hiện giờ xem ra, lại là thứ liên quan tới tính mạng! Mập mạp, có thật là đã sửa chữa qua mấy thứ này sao?
Helen tiếp tục công việc chụp ảnh của nàng.
Dưới gây nhiễu điện từ của địch nhân, các hình ảnh trong máy ảnh trên tay nàng có chút vặn vẹo rung động.
Phần lớn sự chú ý của nàng, đều tập trung vào mập mạp hiện đang nhanh chóng thu thập cái gì đó ở trong máy tính trên đài điều khiển.
Hắn đến cùng là một người như thế nào?
Một tên mập mạp đáng ghét, một tên hỗn đản tính cách bất lương, một tên điên có lối suy nghĩ như thiên mã hành không, hay là một quân nhân thiết huyết đã dùng giọng nói trầm thấp để cầu khẩn thượng đế phú hộ cho Leray, không chút do dự mà mang theo mọi người xông vào tuyệt cảnh đồng thời tiến tới một cách liều mạng?
Lại có một phát pháo năng lượng bắn trúng mạn trái chiến hạm, trong sự rung động kịch liệt của chiến hạm, lồng năng lượng giống ngoài cửa sổ mạn tàu giống như ngọn nến trong gió, đã biến thành màu đỏ đậm.
Màn ảnh đảo qua phòng điều khiển chính vắng vẻ, tập trung vào màn hình ảo to lớn ở trên đài khống chế chính cùng viên binh sĩ thông tin đang gõ bàn phím một cách liều mạng ở dưới màn hình.
Trên màn hình ảo, chiếc tàu bảo vệ duy nhất còn sót lại kia đang liều mạng ngăn cản lửa đạn bắn vào khu trục hạm Rose Brand, đối với ngọn đèn tín hiệu liên tục chớp động của binh sĩ thông tin đang chảy lệ trên tàu Rose Brand, làm như không thấy.
Lồng năng lượng trên tàu bảo vệ đang biến ảo màu sắc một cách kịch liệt.
Hơn mười tháp pháo xoay tròn của chiến hạm địch nhân đang không ngừng nã pháo điên cuồng vào tàu bảo vệ. Thiết giáp bên ngoài của tàu bảo vệ đã bị đánh thủng vô số lổ hổng, thế nhưng, bọn họ vẫn như cũ che chở ở bên cánh của khu trục hạm Rose Brand, không mảy may di chuyển.
Lại có thêm hai phát pháo năng lượng nối đuôi nhau bắn trúng tàu bảo vệ.
Sau khi tàu bảo vệ nổ tung biến thành vô số tia sáng. xẹt qua cửa sổ mạn tàu Rose Brand đồng thời chiếu sáng toàn bộ phòng điều khiển chính, trên đài điều khiển, một chiếc đèn năng lượng màu xanh lục đã sáng lên.
Ba phút, chuẩn bị động lực hoàn tất!
(và một nhóm anh hùng khác cũng đã hi sinh... - nb)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]