Chương trước
Chương sau
Phản ứng của Reinhardt rốt cục vẫn chậm nửa nhịp, lúc hắn phi thân nhảy lên đỉnh thác thì chiếc [Ma Thú] rách nát kia đã nhanh như chớp chạy ra xa trăm mét. Cái vẻ hoạt bát lanh lợi tràn đầy sức sống kia nào còn có một chút dáng vẻ của một con robot lão gia nữa?

Mặc dù Reinhardt đã xuất ra toàn lực, thế nhưng khoảng cách vẫn đang được kéo ra càng ngày càng lớn. Chờ cho đến lúc một đám [Kim Cương] rốt cục cũng chạy vào sơn cốc rồi vượt qua thác nước thì chiếc [Ma Thú] kia sớm đã không thấy bóng dáng.

Nhìn trên bản đồ rada mà điện tử robot truyền về, chiếc [Ma Thú] kia tại khoảng cách cực xa mạnh mẽ phản thăm dò, cuối cùng đã biến mất trong rừng rậm mênh mông. Sắc mặt của Reinhardt trở nên xám lại, hắn hiện giờ phải đối mặt với thực tế rằng trên cái tinh cầu này, thế mà lại xuất hiện ra một gã chiến sĩ robot cấp 9.

Hơn nữa, cái gã chiến sĩ cấp 9 này, lại từ trong sự truy sát của chính mình mà xuất hiện, so với chính mình càng nhanh hơn, càng mạnh hơn, đồng thời cũng càng giảo hoạt hơn! Một gã chiến sĩ cấp 9 giảo hoạt như vậy, sẽ gây ra cho Thần Thoại Quân Đoàn nhiều tổn thất, không một ai có thể rõ ràng hơn được Reinhardt! Nếu như cái tên mập mạp ấy muốn mà nói, thì một chiếc robot có thể tại Mosky mà vùng vẫy ngang dọc, chỉ cần không rơi vào bẫy rập, sẽ không có ai có thể vây khốn được hắn!

Ngây người ra trong chốc lát, Reinhardt bỗng phát hiện, trong kênh thông tin khu vực, thế mà lại không có một chút âm thanh nào. Phảng phất như mấy trăm chiến sĩ Thần Thoại giống nhau đồng loạt ngừng lại hô hấp, lặng ngắt như tờ. Hắn cười khổ một chút, có thể tưởng tượng được, chiếc [Ma Thú] rách nát đã sát nhập vào trong vòng vây đồng thời lại từ trong tay mình bình yên chạy ra kia đã khắc cho các chiến sĩ Thần Thoại một ấn tượng sâu sắc tới cỡ nào!

"Kêu chiến hạm vận tải, rút lui." Reinhardt hạ mệnh lệnh. Hiện tại đã không cần phải tiếp tục ngây ngốc ở chỗ này nữa rồi, làm một thống soái, hắn cần phải nhanh chóng cân nhắc lợi hại. Nếu như truy kích đã không được, như vậy hiện tại chuyện quan trong nhất, là giải quyết chỗ thiếu sót của [Kim Cương] chứ không phải là lãng phí thời gian chơi trốn tìm!

[Ma Thú] một đường chạy điên cuồng, rốt cục cũng đã ngừng lại. Mập mạp cho robot buông Bonnie ở trong tay ra, do dự đến nửa ngày, thế mà lại không dám mở khoang lái đi ra ngoài. Cuối cùng đến lúc hai người một mình đối mặt thì cái tên nhát gan này trong lòng lại hoảng sợ, chỉ trông mong được đến lúc nào thì hay lúc đó.

Theo cửa sổ của khoang lái nhìn ra ngoài, y phục trên người của Bonnie đã bị nước trong thác làm ướt, dính ở trên người, hiện ra lộ lộ đường cong, làm cho người ta tâm hoảng ý loạn mà mê hoặc. Trong lòng mập mạp đã nghiêm trọng cảnh cáo bản thân, cường liệt yêu cầu tạo ra vẻ chính nhân quân tử. Thế nhưng ánh mắt lại không chịu khống chế, cứ thế mà xuyên thấu qua cửa sổ mở to mà nhìn.

"Ra đi." Bonnie phiêu phiêu liếc mắt một cái, cả khuôn mặt đều chăm chú vào mập mạp trong tấm chắn thủy tinh, vuốt qua một chút mấy sợi tóc bị gió bay loạn, nói một cách nhẹ nhàng. Trên khuôn mặt mỹ lệ như ngọc thần tình đạm đạm, nhìn ra không một chút hỉ nộ nào.

Khoang lái robot "Xì.." một tiếng rồi bật mở, mập mạp cúi mặt cúi mày đi ra. Nhìn thấy thân thể Bonnie có chút run rẩy, hắn nhanh chóng lấy lòng bằng cách lột sạch cả người mình, một bộ mặt nịnh nọt, cầm quần áo đưa qua!

"Mặc quần vào!" Bonnie dở khóc dở cười, một bên bắt lấy chiếc áo của mập mạp choàng tại trên người, che đi bộ ngực đang bị ánh mắt mập mạp quét tới quét lui, một bên khẽ sẵng giọng, xoay đi khuôn mặt đỏ bừng.

"A a." Mập mạp như bừng tình đại ngộ kéo quần mặc vào, trong miệng một bên hoảng loạn giải thích nói, "Kỳ thực cũng không quan hệ, ta chính là mặc quần lót rồi." Một bên ngượng ngừng lấy tay che lấy ngực, cúi đầu, đưa chân di di trên mặt đất, bộ dạng rất ngây thơ rất muốn chết.

Trong rừng rậm một hồi vắng lặng, bầu không khí dường như có chút xấu hổ, lại có chút ái muội. Hai người đối diện nhau mà đứng, đang trầm mặc, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau, mập mạp rốt cục cố lấy dũng khí nói: "Ta biết, có một số việc có muốn xin lỗi cũng vô dụng. Muốn đánh hay không cũng tùy cô nha, lấy đũa trả đũa cũng được." (dĩ nha hoàn nha, lấy răng trả răng, vốn định để 'ăn miếng trả miêng' nhưng thấy không hay lắm nên chuyển - nd)

"Ai muốn lấy đũa trả đũa!" Bonnie cả khuôn mặt ửng đỏ, hung hăng trợn mắt với cái gã mập mạp chết tiệt này một cái. Lấy đũa trả đũa, trên thế giới này phỏng chừng cũng chỉ có mập mạp đáng chém chết tiệt này mới nghĩ ra được, đẹp chết ngươi! Thân thủ đẩy mập mạp một cái, cúi đầu nói: "Đi thôi."

"Đi?" Mập mạp có chút máu chưa lên não. "Đi nơi nào nha?"

Bonnie mặt đỏ lên, sẵng giọng: "Thế ta biết đi nơi nào?"

Mập mạp ngẫm ngẫm lại lời Bonnie nói, lòng hoang mang rối loạn vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời có chút thất thần không biết vì sao Bonnie lại đơn giản như vậy mà tha thứ cho mình. Trong lời nói, thế mà lại còn có một sự nhu thuận không thể nói nên lời.

Hắn không hề biết rằng, Bonnie từ một phen đối chất với Reinhardt, lại trải qua chuyện chạy trốn trối chết lần này, khổ luyến hai mươi năm từ nhỏ tới lớn một khi mộng tỉnh, nguyên lai tâm đã như tro lạnh, vậy mà lại giống như bỏ đi gánh nặng mà dễ dàng vươn dậy.

Ngẫm lại trước đây, lại hồi tưởng về tất cả hành động mập mạp đã làm, Bonnie chợt có một cảm giác thông suốt. Lúc này này nàng mới hiểu được, hóa ra, một người có ưu tú hay không, cùng với thân phận bề ngoài của người đó thực sự đều không có một chút quan hệ nào.

Reinhardt ngay cả có khí chất, tài hòa thiên phú cùng quý tộc tu dưỡng không ai sánh được, thế nhưng, tâm lý u ám của hắn, làm cho Bonnie hiện tại nghĩ đến cũng sợ hãi. Mà cái gã mập mạp tướng mạp bình thường, xem ra thậm chí có chút hèn mọn nhu nhược này, thế mà lại có thể tại thời khắc quan trọng vì chiến hữu chạy trốn mà một mình kiềm chế cả một trung đoàn đối phương, cũng vì nghĩ cách cứu viện mình mà sát nhập vào vòng vây.

Một khắc khi Bonnie chứng kiến chiếc [Ma Thú] kia xuất hiện tại thác nước, nàng liền cảm thụ được một sự ấm ấp không thể nói ra thành lời cùng với một sự vui sướng làm cho khuôn mặt nàng ửng hồng, thậm chí làm cho nàng cảm giác được bản thân mình có chút tùy tiện. Trái tim, trong một khắc này mạc danh kỳ diệu mà bị kích thích rồi, run run làm cho nàng toàn thân tê dại.

Nữ nhân, luôn luôn dễ bị đả động bởi anh hùng trong mộng. Có một người con gái nào lại có thể thờ ơ được trước người đàn ông đã liều cả tính mệnh tới cứu mình? Huống hố, cái người đàn ông này lại thực sự ưu tú như vậy, đồng thời lại cùng chính mình da thịt thân thiết, phu thê tương giao qua. (Nguyên văn: 肌肤之亲, 夫妻之实., 'cơ phu chi thân, phu thê chi thực', mình chém thật là giỏi - nd)

Ở Gatralan trong cái xã hội nam quyền này, nữ nhân, bất luận trước khi cưới có vị trí cao đến bao nhiêu, khi kết hôn, nhiệm vụ quan trọng nhất trong đời chính là giúp chồng dạy con. Điểm này, cho dù là nữ nhân mạnh mẽ đến đâu, đều sẽ không chống lại hoặc cố gắng thay đổi nó đi. Bởi vì, bọn họ từ nhỏ đã bị giáo dục, quán thâu luân lý gia đình cùng với hiện thực xã hội sau khi trưởng thành, làm cho bọn họ đều coi đó là lẽ đương nhiên.

Từ cổ chí kim, hình thức hôn nhân theo chế độ chồng chung của xã hội nam quyền đều là giống như thế. Pháp luận, truyền thống đã đem sự yếu ớt trên phương diện sinh lý của nữ nhân (sinh lý ở đây là chỉ cơ địa thân thể, chớ có hiểu nhầm đấy -nd) phát huy tới mức cùng cực. Trong cái xã hội kiểu này, nam nhân, chính là nơi nữ nhân hướng về, mà trinh tiết, chính là tiền đề trọng yếu quyết định sự sở hữu nữ nhân.

Đối với tuyệt đại đa số nữ nhân Gatralan mà nói, ai đã chiếm được lần đầu tiên của các nàng thì người đó chiếm được cả đời nàng. Trong quốc gia này, sự ích kỉ của nam nhân hoặc là xử nữ tình kết đã trở thành một chân lý thể hiện ở trong truyền thồng hay thậm chí cả ở trong pháp luật.

Nam nhân yêu nữ nhân, tôn trọng nàng, yêu quý nàng, bảo vệ nàng, thế nhưng, tất cả những thứ này, chính là tạo lập trên cơ sở có được tất cả mọi thứ của nữ nhân này bao gồm cả trinh tiết ở bên trong. Không có một người đàn ông Gatralan nào lại đi kết hôn với một nữ nhân đã mất đi trinh tiết, càng miễn bàn với cái loại nữ nhân phản bội trượng phu yêu đương vụng trộm như thế này.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Reinhardt không thể tiếp thu chuyện mình là con tư sinh. Cho dù phụ thân thân sinh ra hắn có là hoàng đế, đối với hắn mà nói, đây cũng là một sự sỉ nhục!

Cũng vì thế mà khi Bonnie ở nơi mọi sự phát sinh lại trong nháy mắt bỏ xuống chiếc dao găm, điều đó cũng đã chứng minh rằng nàng đối với mập mạp không chỉ có hận, có sỉ nhục mà đa phần là một loại bản năng, lòng trung thành ở trong tiềm thức. Bởi vì có bức tường kiên cố này ở phía sau lưng nên nàng dám cùng với nam nhân đã chiếm mất trinh tiết của nàng đối mặt với cả một trung đoàn robot!

Thêm nữa, là một nữ sĩ quan chỉ huy dựa vào năng lực của mình tiến nhập vào Thần Thoại Quân Đoàn, Bonnie vốn là một người tính cách thoải mái, một nữ nhân dám yêu dám hận. Nàng mặc dù có sự ngượng ngùng của nữ nhân, thế nhưng, nàng tuyệt đối không có cái gượng ép của tiểu nữ nhân. Khi [Ma Thú] sát nhập vòng vây xuất hiện tại trước mặt nàng thì tất cả, cũng đã nhất định rồi. Tuy không thể nói chắc chắn rằng Bonnie lúc đó đã hoàn toàn tiếp nhận Điền Hành Kiện, nhưng chí ít thì nàng cũng đã không còn sự bài xích và căm hận hắn nữa.

Mà sự tình về sau, ai có thể nói rõ ràng được?

Cho đến khi [Logic] một lần nữa khởi động, cảm nhận được mùi thơm nữ nhân nhàn nhạt từ trên người Bonnie tỏa ra trong khoang lái chật hẹp, mập mạp tâm hồn còn có chút chưa về đến thân.

Hai người cứ như vậy trong bầu không khí ái muội mà một đường hướng bắc, nhiễu qua tuyến phong tỏa của hai đoàn robot đế quốc Deseyker trên Thiên Võng, mất một ngày tiềm hành, rốt cục cũng tới được vị trí của chủ lực Phỉ Quân - Khu mỏ bỏ hoang cách căn cứ hậu cần Titanic 46 km theo đường thẳng.

Khu mỏ rất lớn, trước đây là một cái mỏ kim loại hiếm cực lớn, chiếm toàn bộ bao gồm một dòng sông bùn sóng cuộn hung mãnh, một hồ nước nhỏ, hai dãy núi với bảy mươi mốt đỉnh trải dài trên trăm km vuông. Khu mỏ này bởi vì tài nguyên cạn kiệt mà đã bị vứt đi từ hơn mười năm trước.

Phỉ quân trực tiếp đóng quân tại sâu trong một cái động mỏ của khu mỏ, nơi đây cách xa công lộ (đường do quốc gia xây) Tanvir số 3 hơi nghiêng đi qua khu mỏ, là điểm mù của thăm dò vệ tinh. Mập mạp khi tìm được đội ngũ, lập tức gặp hai cái vấn đề làm hắn đau đầu không gì sánh được.

Vấn đề thứ nhất là Nia. Khi nàng nhin thấy mập mạp cùng Bonnie đang chen lại một chỗ khi khoang lái mở ra thì thiếu chút nữa xông lên đem Bonnie ném ra. Cho dù lý trí đã khiến nàng phải dừng bước, thế nhưng, cái ánh mắt phẫn nộ mà u oán kia, làm cho mập mạp cảm thấy như mình vừa làm phải cái chuyện tày trời gì đó, thiếu chút là cắn lưỡi tự sát rồi.

Cái vấn đề thứ hai, là liên quan đến căn cứ Titanic. Hóa ra không riêng gì mập mạp coi trọng chỗ này mà còn có người khác cũng coi trọng chỗ này - Trung đoàn 3 sư đoàn thiết giáp 91 lục quân Gatralan của Gordon, bọn họ cũng đã tiến vào khu vực công kích của Phỉ Quân.

"Ta đã phái người đi trinh sát qua rồi, tình huống đại khái..." Rashid dẫn mập mạp tới bộ chỉ huy lâm thời, miệng vừa nói. con mắt vừa xoay một vòng chuyển động, không ngừng đánh giá Bonnie đi theo phía sau mập mạp, không thể hiểu nổi mập mạp đi dạo một vòng thế nào lại có thể mang một nữ nhân đẹp đến có chút không thể miêu tả trở về.

Bonnie nhẹ nhàng đi bên cạnh mập mạp, đối với ánh mắt khó chịu rõ ràng của Nia nhìn như không thấy. Ánh mắt nàng nhìn về phía mập mạp cứ nhu thuận như vậy, phảng phất như trên thế giới này trong mắt nàng chỉ có một mình mập mạp vậy. Nàng thỉnh thoảng cũng sẽ thần tình đạm đạm mà liếc mắt tới Nia một cái, loại lạnh lùng diễm lệ hình thành trong giới quý tộc Gatralan này khiến cho mỗi một chiến sĩ Leray khi thấy nàng đều có chút thất thần, đối với Nia mà nói, đả kích càng sâu sắc hơn.

Rất rõ ràng, Bonnie đây là đang cố ý.

"Đi đi, nhanh chóng cho ta xem xem..." Mập mạp đau đầu với ánh mắt của Nia cùng với hành động như chơi đùa của Bonnie, vội vội vàng vàng hướng Nia đưa ra một khuôn mặt tươi cười lấy lòng rồi lập tức bày ra tư thái việc quân chớ đợi hôm sau, kéo Rashid bước nhanh chui vào bộ chỉ huy lâm thời.

Từ bản đồ rada của robot điện tử [Linh Thính] truyền về biểu hiện, tại cách đây 46km, căn cứ đã bị kí hiệu robot rậm rạp nhanh chóng vây quanh rồi. Từ vị trí các robot này trên bản đồ có thể nhìn ra rất rõ ràng, bộ đội của Gordon đã triển khai ra trận hình công kích, tại trước nửa đêm thì bọn họ sẽ phát động công kích.

Mà ở khu vực phát động công kích tuyển định trước đó của mập mạp, tức là trong một hốc núi cách đường số 3 bốn mươi km về phía bên trái, được đặt binh lực một trung đoàn. Trung đoàn này theo bản đồ thì tựa hồ là muốn an bài để dưới cường công của hai trung đoàn bên phải, cung cấp sự trợ giúp cùng yểm hộ. Trên điểm công kích phía trước của bọn họ, chỉ được bố trí binh lực một tiểu đoàn.

Cái kế hoạch này, chỉ là đại thể tình huống mà robot trinh sát Phỉ Quân có thể mò ra được. Bởi vì sự ngăn chặn cùng ngụy trang điên tử của ba trung đoàn, Phỉ Quân cũng vô pháp dựa vào robot điện tử moi ra tin tức nhiều hơn, lính trinh sát cũng không dám quá mức mà tới gần tiến hành trinh sát.

Da mặt xung quanh lông mày của mập mạp hung hăng nhăn lại cùng một chỗ, đối với trạng thái tiến công của sư đoàn thiết giáp 91 Gatralan này hắn cực kỳ không tán đồng. Đánh như vậy, căn bản là tránh hư mà tìm thực. Lấy bố trí phòng ngự của căn cứ mà xem, sư đoàn 91 tuyệt đối không cách nào kết thúc chiến đầu được trước khi thông tin căn cứ đột phá sự quấy nhiễu. Như vậy cũng ý nghĩa tin tức căn cứ gặp công kích sẽ đưa tới một số lượng lớn viện quân.

Càn trọng yếu hơn là, bị bọn họ lẫn lộn như thế, Phỉ Quân cũng không còn cơ hội nắm được cái căn cứ này nữa rồi.

"Chúng ta hiện tại làm gì bây giờ?" Rashid hỏi, vấn đề này hắn cùng Stewart đã đau đầu một lúc lâu, chung quy vẫn không nghĩ ra được biên pháp giải quyết.

Bởi vì họ biế, trong kế hoạch của mập mạp, cái cỗ thế lực của Gordon này, là đối tượng hợp tác hàng đầu cho sự phát triển lớn mạnh của Tự Do Chiến Tuyến. Người quân nhân này thuần túy trên phương diện chính trị thì sạch sẽ hơn Reinhardt cùng Steven nhiều lắm. Theo tình huống hiện này mà thấy thì cũng chỉ có bọn họ mới không muốn leo lên cái ngai vàng của hoàng đế, thế lực như vậy mới có thể trở thành cơ sở của chế độ liên bang.

Mà đối với người có hiệp nghị bí mật với Leray Steven, Phỉ Quân chính là không tin tưởng được.Không nói tới tất cả sự tình phát sinh khi trước, theo tình cảnh của Liên Bang Leray mà nói, Steven sẽ không chịu bỏ qua. Liên Bang Leray sở dĩ cùng với hắn đạt thành hiệp nghị, ý đồ chỉ là muốn cho đế quốc Deseyker vô pháp không chế hoàn toàn cái quốc gia này mà thôi.

Cho dù Liên bang cùng Steven chân chính hợp tác giành được chiến thắng trong chiến tranh, cũng sẽ lập tức trở mặt. Dù sao thì cũng chỉ có Tự Do Chiến Tuyến nhận được quyền chấp chính mới có thể phù hợp nhất với lợi ích của Liên Bang.

Đối mặt với một đối tượng hợp tác trong thời gian tới cùng một mục tiêu trọng yếu liên quan tới sinh tồn lớn mạnh của Phỉ Quân, Rashid đã nghĩ hết mức rồi, đã đánh không được cũng không có cách nào kết nối thì lựa chọn duy nhất tựa hồ chỉ có đưa Phỉ Quân lén lút lui lại.

"Phải nắm được cái căn cứ này!" Mập mạp đã hạ quyết tâm, hắn mặc kệ trước mặt là ai, cùng lắm thì kết thúc một cái, sự tình về sau thì cứ để sau nói, hiện tại quan trọng nhất là vấn đề sinh tồn của Phỉ Quân. Thiếu hụt về năng lượng cùng vũ khí và robot cũng không có cách nào vũ trang cho Tự Do Chiến Tuyến, Phỉ Quân không kiếm được sự bổ sung thì cũng không có cách nào chân chính phát huy được tác dụng trong cuộc hỗn chiến tại Tanvir.

Mập mạp tiến vào một chiếc robot [Linh Thính], bắt đầu thôi diễn trên máy tính robot. Hắn phải trong vòng ba mươi phút xuất ra một bộ phương án tác chiến thay thế kế hoạch đã được định trước để Phỉ Quân có sự chuẩn bị tốt trước khi sư đoàn 91 của Gordon phát động tấn công.

Từng giây từng phút thời gian trôi qua, Bonnie nhìn sang đám đoàn trưởng tiểu đoàn trưởng trong ban chỉ huy, trong lòng nghĩ thực sự rất kỳ quái. Cái tên mập mạp chết tiệt kia sẽ làm ra thôi diễn cùng chỉ huy như thế nào mà đám người này lại như chẳng có chút lo lắng nào, giống như là trong ba mươi phút mập mạp nhất định sẽ làm ra một cái kế hoạch hoàn mỹ không cần phải thông qua xét duyệt vậy.

Phải biết rằng, đối với đội ngũ thiết giáp Leray này mà nói, đây là đang tiến hành chiến đấu ở vùng địch hâu. Không có không quân, không có chi viện, bất kỳ một sai sót nào cũng có thể dẫn đến kết quả toàn quân bị diệt. Mà Bonnie đến này cũng chưa thấy qua người nào có thể trong vòng ba mươi phút nghĩ ra được một cái kế hoạch tác chiến nghiêm cẩn!

Huống hồ, trước khi chế định cái kế hoạch tác chiến này, mập mạp đầu tiên còn phải tiến hành thôi diễn về tình hình tiến công đối với căn cứ của sư đoàn 91 của Gordon, đây là căn cứ của kế hoạch tác chiến!

Bonnie nhè nhẹ cắn môi, nàng thực sự rất muốn biết cái tên mập mạp này rốt cục còn có thể nghĩ ra được những thứ gì. Đồng thời nàng cũng rất muốn nhìn qua một chút cái phương án tác chiến được tạo ra kia, rốt cuộc là sẽ như thế nào!

Sau khi mọi người im lặng chờ đợi được 28 phút thì mập mạp đã chui ra khỏi [Linh Thính]. Lập tức, trên bản đồ điện tử của ban chỉ huy liền xuất hiện quá trình cùng kết quả thôi diễn truyền ra từ máy tính robot, đồng thời đây cũng là căn cứ để định ra phương án tác chiến.

Các sĩ quan thận trọng nhìn qua bản thôi diễn cùng kế hoạch tác chiến. Vài phút sau, họ đem kế hoạch truyền tới trên robot, từng người phân tán ra chuẩn bị, không ai đặt ra nghi vấn đối với cái kế hoạch này. Trên thực tế, lấy tri thức quân sự cùng kinh nghiệm của bọn họ mà xem, cái bản kế hoạch này, từ đầu đến cuối cũng không có chỗ nào khó hiểu cả.

Mập mạp cùng Rashid, Stewart ở một bên thảo luận chi tiết, mà Bonnie đứng ở trước bản đồ điện, đã không cách nào hình dung được sự chấn kinh của mình rồi. Xuất hiện trước mắt nàng là một cái kế hoạch đề cập tới từng phương diện, hoàn chỉnh thậm chí là tinh tế!

(*)

Vả lại bất luận là số liệu có chính xác hay không, kế hoạch có kẽ hở hay không, chỉ riêng trong vòng hai mươi tám phút đã xuất ra một kế hoạch tác chiến phạm vi rộng như thế, bước tác chiến tinh tế như thế, khống chế thời gian nghiêm cẩn như thế, thì cũng đủ làm cho người ta phải trợn mắt há mồm rồi. Huống hồ, bản kế hoạch này còn dưới tình huống làm thôi diễn mà hoàn thành ra, điều này sao không thể làm cho người ta khiếp sợ cho được?

(*): chỗ này có một dòng là "Trư gia canh tân. Phi khố võng", của thằng cha đánh máy tên Trư gia trên trang feiku - phi khố thì phải. Hóa ra hồi trước dịch thấy có từ "Trư Gia thủ đả" chắc là của nó, chẳng có ngoặc nghiếc gì cả làm mình cứ bị nhầm -nd)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.