Không hiểu sao Nia từ khi được cứu ra lại có khuynh hướng thích ngược đãi mập mạp.
Mập mạp vắt hết đầu óc, cố gắng tìm cách di dời sự chú ý của Nia khỏi mấy khúc thịt mỡ của mình, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác hơn là kéo tay Nia, vừa hèn mọn vuốt ve vừa hỏi: " Bây giờ hai người cũng nên nói cho ta biết tại sao lại bị bắt tới đây đi chứ. "
Tay Nia bị mập mạp bắt được, lại còn hèn mọn sờ soạng thì trên mặt không khỏi đỏ lên, nhưng không có rút tay ra, nói: "Ta và Mỹ Đoá được đưa lên một tàu vận tải chuẩn bị quay về Tân La Mã, mà ngươi cũng biết đấy, tàu vận tải muốn tới Tân La Mã, phải đi qua khu vực do quân địch kiểm soát. Khi tàu của bọn ta trở lại tầng khí quyển thì bị máy bay địch phát hiện, đội máy bay hộ tống không chống cự nổi bị tiêu diệt toàn bộ nhưng cũng đã giúp tranh thủ được một ít thời gian, trong ba chiếc tàu vận tải thì có hai chiếc chạy thoát, chỉ có tàu của bọn ta do hệ thống phản lực bị bắn hỏng nên không thể thoát ra ngoài tầng khí quyển, chỉ có thể đầu hàng, bị bộ binh địch bắt giữ, sau đó thì bị áp giải tới trại tù binh này."
Mập mạp không ngờ tới Nia lại tùy ý để cho mình sỗ sàng, một chút phản kháng đích cũng không có, nhất thời không khỏi ngẩn người, trong tay tựa như đang cầm phải một củ khoai nóng hổi, ném không được, cầm không xong.
Nia tựa như là đang nhớ tới sự đau khổ khi còn trong trại tù binh, đột nhiên im lặng không nói gì, qua một hồi lâu mới nghe nàng nhẹ nhàng nói: "Hàng ngày trong trại tù binh đều sẽ có người bị bắt đi làm vật thí nghiệm, có một số thí nghiệm còn thực hiện ngay trước mặt chúng ta, người chết liền bị ném sang bên cạnh. Ai cũng không biết kế tiếp sẽ là người nào, lúc nào sẽ đến chính mình. Ban đầu mọi người vẫn còn bàn bạc tìm cách chạy trốn, thế nhưng liên tiếp vài lần cũng không thành công, ngược lại còn chết không ít người, sau đó quân địch trông giữ ngày càng nghiêm mật, hi vọng sống sót của mọi người cũng chẳng còn, sống hôm nay mà chẳng biết ngày mai liệu có còn được thấy ánh mặt trời hay không nữa. "
Việc nhớ lại kí ức đau khổ đó rốt cuộc khiến cho Nia không chịu đựng nổi, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài.
"Mỗi lần ăn cơm, ta đều có cảm giác như đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của mình. Khi không có việc gì ta liền dùng tay chạm vào đất cát, chạm vào lưới sắt, quần áo, tóc, thân thể. . . . ." Nói đến thân thể, trên mặt Nia có chút ửng hồng, nàng cắn môi len lén quay mặt đi, không để cho mập mạp nhìn thấy.
"Ta thích loại cảm giác đó, cảm giác từ các ngón tay báo cho ta biết mình vẫn còn sống. Ta muốn trước khi chết phải nhớ cho kỹ mỗi một loại cảm giác đó, ta nghĩ, sau khi chết, ta sẽ không còn có thể nhìn, nghe hay cảm giác được bất cứ điều gì nữa. "
"Ta không muốn chết, ta rất sợ bị biến thành một thi thể xấu xí, bị ném vào một chỗ, bị đám ruồi nhặng bay tới bay lui trên người, ta sợ, ta nghĩ đến đó thì hận không thể hóa thành một làn khói xanh, cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới, ít nhất như vậy ta cũng sẽ không bị người ta nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình. "
Mập mạp chẳng biết làm sao nữa, đối với những cô nàng coi vẻ đẹp như tính mạng này, hắn cảm thấy mình thật sự không có cách nào lý giải được tư duy của họ, có lẽ, sự đáng yêu của phụ nữ lại chính là đến từ sự cố chấp không thể lay chuyển này.
Nhìn Nia khóc lóc như mưa, mập mạp cũng cảm thấy có chút đau lòng, hắn ôm Nia, an ủi nói: "Tốt rồi tốt rồi, khóc nữa cũng chẳng được gì, bây giờ không phải là đã an toàn rồi sao. "
Nia ở trong lòng hắn lau nước mắt, nói tiếp: "Khi đó, ta mà bắt đầu nhớ lại, nhớ lại những năm tháng tươi đẹp của ta. Ta cứ nghĩ, lần trước khi chúng ta cùng nhau chạy trốn, nếu cứ cùng sống ở trong thâm sơn thì tốt biết bao. Ta không ngừng nghĩ, cứ nghĩ mãi, trong lòng thầm nhủ..."
Mập mạp không phát hiện ra khuôn mặt Nia ở trong lòng hắn đang đỏ dần lên, hắn thuận miệng hỏi: "Trong lòng thầm nhủ điều gì? "
Giọng nói của Nia bỗng vô cùng thẹn thùng, nàng nhẹ nhàng cắn môi nói: "Ta tự nói với chính mình, nếu ngươi lại có thể tới cứu ta, ta sẽ gả cho ngươi, chết cũng muốn gả cho ngươi. "
Mập mạp như bị hoá đá, Mỹ Đoá hơi run lên một chút rồi lại không có động tĩnh gì, vẫn lẳng lặng địa nằm trong lòng hắn, tiếng nức nở càng ngày càng nhỏ.
Bầu không khí trở nên có chút mập mờ, mập mạp đau đớn nghĩ: "Thượng đế, có thể tách vận đào hoa của ta ra một chút được không? Đừng có con mẹ nó một lần làm ta sốc chết thế này chứ! "
Hắn đang miên man suy nghĩ, lại nghe Nia nói: "Ta rất thích cảm giác cấu véo ngươi, cảm giác trên các ngón tay khiến cho ta cảm thấy an toàn, khiến cho ta biết ngươi vẫn đang ở bên ta, có thể mỗi ngày véo ngươi một cái, có chết cũng đáng. " Mập mạp nghe thế lại càng hoảng sợ, kêu lên: "Không được! Ngươi thích lung tung cái kiểu gì vậy, kiên quyết không được! "
Nia chẳng hề để ý đến sự cự tuyệt của mập mạp, nàng nói: "Cho nên, ta nhất định muốn gả cho ngươi, ai bảo ngươi tới cứu ta chứ? Ngươi đáp ứng nhé, sau này mỗi ngày khi rời giường ta sẽ nhẹ nhàng véo ngươi một cái, ngươi không đáp ứng, ta liền đi theo bên cạnh ngươi, véo đến khi ngươi đáp ứng mới thôi. "
Mập mạp bị câu nói của Nia "Mỗi ngày khi rời giường " khiến cho sung sướng không thôi, đột nhiên trên lưng thấy đau nhói, thì ra là Mỹ Đóa đã lẳng lặng véo cho hắn một cú thật lực.
Mập mạp rên xiết: “Hôm nay đúng là chẳng nào sống nổi nữa”.
"Báo cáo đại đội phó, có tin tức của đại đội trưởng." Đội trưởng điều khiển [ Thiên Tuyến ] Miller chào Điền Hành Kiện rồi báo cáo.
"Hả?" Điền Hành Kiện cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn vốn không yêu cầu [ Thiên Tuyến ] liên lạc với bên ngoài, vì sợ nếu thông tin bị chặn được thì sẽ bại lộ vị trí. Hắn cầm lấy văn kiện điện tử, hỏi: " Liên lạc bằng cách nào vậy?"
Miller biết đại đội phó đang lo lắng điều gì liền giải thích: "Trong [ Thiên Tuyến ] có máy mã hóa tín hiệu Albert, chúng ta dùng mật mã Albert để liên lạc. "
"Albert? " Mập mạp lấy làm kinh hãi, hệ thống mật mã này là do một phòng thí nghiệm của quân đội vì thần tượng nhà khoa học cổ Einstein phát minh ra, nghiên cứu thành công bất quá mới được một năm mà thôi, chỉ có chiến hạm mới được sử dụng thứ này. Hơn nữa kích cỡ của một chiếc máy mã hoá cũng lớn bằng cái tủ quần áo, sao có thể trang bị cho [ Thiên Tuyến ] được chứ.
Bất chấp báo cáo mới nhận được trong ta, hắn quyết định tự mình phải xem qua hệ thống mã hoá tín hiệu Albert trong [ Thiên Tuyến ] bằng được.
Cầm chiếc hộp nho nhỏ trong tay, lật qua lật lại hồi lâu, mập mạp rốt cuộc chắc chắn rằng đây chính là một chiếc máy mã hoá tín hiệu..
"Mẹ kiếp, quả là thay đổi nhanh chóng! " Mập mạp cảm thấy những gì mình học được trong phòng thí nghiệm ở Galypalan chỉ qua vài ngày liền đã trở nên lạc hậu, xem ra hắn đã đánh giá thấp khả năng nghiên cứu và chế tạo của các nhà khoa học Liên bang rồi. Chiếc máy này tuy có điểm hạn chế là chỉ có thể thông tấn giữa hai điểm xác định, nhưng bởi vì tín hiệu không thể bị chặn, hơn nữa tin tức mã hóa cực kỳ phức tạp, hầu như không thể phá mã cho nên nó có giá trị sử dụng rất cao, bây giờ lại có thể thu nhỏ lại đến mức này, quả thực chính là thiết bị thiết yếu cho binh sĩ vùng địch hậu.
Điền Hành Kiện quay sang xem xét báo cáo, theo như thông tin được gửi đến, Rashid dưới sự trợ giúp của không quân đã thoát khỏi sự truy đuổi của Đế quốc quân, hơn nữa thuận đường tiêu diệt một căn cứ hậu cần. Ngoài ra, thông báo gửi cho Điền Hành Kiện còn có hai tin nữa, một cái là Liên bang quân vài giờ trước đã phát động chiến dịch "Lôi Đình". Về phương diện vũ trụ, các hạm đội vũ trụ đã giành được quyền khống chế không gian tinh cầu Millok và điểm không gian khiêu dược, hạm đội Đế quốc đã bại lui. Trong tầng khí quyển, lực lượng đột kích bao gồm máy bay chiếm đấu từ các tàu sân bay và không quân đã mở được một thông đạo về phía tây chiều rộng hai trăm km, thọc sâu hơn một ngàn km. Trên mặt đất, hai mươi sư đoàn thiết giáp của lục quân và mười một sư đoàn thiết giáp hàng không lục chiến phối hợp tạo thành sáu tập đoàn quân chỉ một trận đã đánh tan lực lượng Đế quốc quân trấn giữ thông đạo, tình hình chiến đấu rất thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vài ngày nữa khu vực do Liên bang kiểm soát sẽ mở rộng tới chỗ mập mạp.
Đó là một tin tức tốt, dù sao chỉ dựa vào việc đào địa đạo cũng chẳng thể vượt qua hơn một ngàn km để tới được khu vực do Liên bang kiểm soát, không nói đến sông, hồ, núi non ngăn trở không thể nào vượt qua, cứ coi như toàn bộ đều là bình nguyên thì năng lượng cũng chẳng đủ để mà đi.
Còn tin tức thứ hai tất nhiên là không được tốt cho lắm, vốn các đội đặc chủng tiến hành tập kích khu vực địch hậu thu được hiệu quả rất lớn, nhưng bất ngờ lại có một đạo Đế quốc quân thần bí xuất hiện, khiến cho bộ đội đặc chủng Liên bang bị tổn thất rất lớn.
Rõ ràng , đạo Đế quốc quân tham gia tiêu diệt các đội đặc chủng tập kích này chính là quân đoàn nổi danh của Gatralan—— Thần Thoại Quân Đoàn. Đây là một quân đoàn bộ đội đặc chủng, tham dự hầu hết tất cả những cuộc chiến tranh của đế quốc Gatralan, mấy trăm năm qua quân đoàn này vẫn sinh hoạt trong chiến tranh, công huân hiển hách. Trong lịch sử chiến tranh loài người không có một đội quân nào tương tự.
Dưới sự tấn công của Thần Thoại Quân Đoàn, đã có hơn hai mươi tiểu đoàn bộ đội đặc chủng Liên bang hy sinh toàn bộ, hơn mười binh đoàn đặc chủng bị đánh tan.
Tin tức này làm cho Điền Hành Kiện thấy căng thẳng, từ khi hắn nhảy dù đến bây giờ cũng chưa tới hai mươi giờ,vậy mà nhiều đơn vị đặc chủng đã bị tiêu diệt, chẳng nhẽ bọn họ không có tí sức kháng cự nào sao?
Cái quân đoàn đặc chủng này rốt cuộc là thứ quái vật gì?
"Thần Thoại Quân Đoàn. " Mập mạp thì thào với chính mình, hắn đột nhiên có một loại dự cảm, đám quái thú hung mãnh lấy chiến tranh để sống này chính là sự uy hiếp lớn nhấy đối với hắn.
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« (http://4vn/forum/showthread.php?t=52464) để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]