Nằm quá lâu, lưng mỏi nhừ, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, cô nhíu mày tỉnh dậy.
Lúc mở mắt ra, điều đầu tiên cô cảm thấy chính là trống rỗng.
Nỗi trống rỗng tràn ngập.
Một mình lấy số, một mình đến phòng cấp cứu, cô không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài, cô rất sợ hãi, rất sợ mất con.
Chỉ là, cô đồng thời cũng hiểu, tâm trạng quá xúc động sẽ không có lợi cho cái thai, cô đành cố nén không khóc.
Cố nén cố nén, nén đến tận hôm nay, mong muốn xa xỉ của cô bây giờ là có thể khóc một trận thỏa thích.
Nhưng, không được, cô phải dũng cảm.
Từ lúc mang thai, nghĩ đến con, cô ngừng uống thuốc chống trầm cảm, dẫnđến tinh thần mất ổn định, lúc nào cũng phải cố gồng mình.
Cô thường nửa đêm tỉnh giấc, co rúm người vào một góc, khóc rưng rức, trời sáng, lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là, lần này, lúc tỉnh dậy, lòng bàn tay cảm thấy ấm áp.
Cô ngạc nhiên quay mặt sang, cạnh giường bệnh, Tiểu Phi Phàm đang nhìn cô không chớp mắt.
“Mẹ, mẹ đỡ chưa? Có đau không?” Đứa bé sáu tuổi thật ra chẳng hiểu cái gì là dưỡng thai, cái gì là sảy thai, chỉ biết, nếu mẹ nó tiếp tục chịu đauđớn thì đứa em trong bụng mẹ sẽ biến mất.
Phi Phàm chồm người về phía cô, tay chống cằm, cố sức thổi vào bụng cô.
Nó đã từng thấy hô hấp nhân tạo, không phải thổi chút khí là em nó sẽ không biến mất, mẹ sẽ không sao đó ư?
Lúc ăn cháo nó thổi cho nguội, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-va-trai-tim/1279855/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.