Vừa lên xe, anh đưacho cô một chiếc bình giữ ấm - Uống canh đi, giữ ấm cơ thể - Vừa xuốngmáy bay, anh đã đến chỗ dì Vương trước, xách theo bình canh nấu sẵn điđón cô.
- Lại uống nữa hả? - Cô nhăn mặt.
Cảnăm trời bị anh ép ở nhà nghỉ dưỡng, cân nặng của cô đã gần cán mức nămmươi cân, lúc mang thai bốn tháng, cô cũng chỉ nặng bằng bây giờ màthôi.
Anh mỉm cười, thoạt nhìn rất hòa nhã, nhưng cô hiểu những lúc anh tỏ thái độ như thế, cô chỉ có thể nghe theo.
Ực ực, mặt nhăn nhó, cô nín thở uống một hơi hết bình canh sườn non đông trùng hạ thảo.
Thật khó uống!
Anh rút khăn giấy lau miệng cô, sau đó hài lòng đón lấy chiếc bình không từ tay cô.
Một năm trước, lúc cô xảy ra chuyện, vì không thể liên lạc được với ngườicho máu, bác sĩ đã mấy lần thông báo tình trạng khẩn cấp, anh không biết mình đã trải qua hai mươi mấy tiếng đồng hồ đó như thế nào.
May mà cô ngoan cường qua khỏi, không rời xa anh.
Nhưng, hậu quả của lần đó là cô ít nhiều vẫn còn gốc bệnh, trong một thời gian dài, cô thiếu máu trầm trọng, lại thêm tinh thần suy nhược, khiến côchỉ còn bốn mươi cân.
Để tẩm bổ cho cơ thể cô, anh quả thật đã tốn không biết bao nhiêu tâm sức.
- Thâm, cứ uống thế này, chắc em sẽ trở thành một bà béo ị mất! - Cô nhẹ nhàng thương lượng với anh.
Tuy hiện tại cô chưa đến nỗi bị gọi là "béo ị" nhưng cứ bị anh ép thế này, viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-va-trai-tim/1279790/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.