Chương trước
Chương sau
Không chỉ kết hôn, còn có con rồi!
.
"Ấu Diên, Ấu Diên."
Ngồi ở đối diện, Thời Dã gọi Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên mới chợt tỉnh lại.
"Ừ, đúng, rất tốt." Hứa Ấu Diên trả lời.
"Cái quái gì thế." Thời Dã cười lên, "Hỏi cậu có thể cho thêm món vịt quay vào game mỹ thực mới của cậu không, cái gì rất tốt. Nhìn cậu mất tinh thần này, nghĩ gì đấy?"
Hứa Ấu Diên nhìn Thời Dã và nhóm bạn thân trước mặt mới nhớ ra, trò chơi đang bán rất chạy, chị Lộc lại gửi thêm một khoản tiền thưởng cho cô. Cô chỉ giữ lại mười nghìn tệ, phần còn lại chuyển hết cho Thời Duyệt. Mười nghìn tệ này dùng để mời các bạn tốt ăn một bữa.
Lúc này các cô đang liên hoan ở izakaya Kagura.
Vốn dĩ cô cũng gọi Thời Duyệt đến cùng, nhưng Thời Duyệt không đi.
"Em muốn yên tĩnh một lát." Khi Thời Duyệt nói lời này với mình, qua khe hở của cánh cửa sắp đóng lại, cô nhìn thấy ánh mắt mất mát chưa từng có ở Thời Duyệt.
"Ừ..." Hứa Ấu Diên không ép em, vì cô cũng cảm thấy hai người yên tĩnh một thời gian sẽ tốt hơn.
"Vịt quay, đúng rồi, sao có thể không có món ăn kinh điển này, tôi phải ghi lại." Hứa Ấu Diên lấy điện thoại muốn mở khóa, lướt một lúc lâu cũng không thể mở khóa.
Giang Uẩn: "Chị Điểu, cậu cầm điện thoại ngược."
Hứa Ấu Diên: "..."
Thời Dã: "Rốt cuộc cậu sao thế? Tinh thần không yên. Cậu và Tiểu Duyệt làm sao à? Ở cùng nhau lại gặp vấn đề?"
A Can và Giang Uẩn: "Hả? Hai người ở cùng nhau? Từ khi nào?"
Hứa Ấu Diên: "Không lâu, chưa đến một tháng."
"Đã gần một tháng, vậy mà cậu không nói với các chị em! Chị Điểu việc lớn đã thành cũng không chia sẻ để chúng tôi xin ít vía hỉ, cậu thật quá vô tâm!"
Mọi người nhiệt tình chúc mừng, chị Huệ ngồi bên cạnh Giang Uẩn đều nhìn vào trong mắt, tựa vào vai Giang Uẩn nói: "Mấy bạn nhỏ ranh ma líu ra líu ríu các em, đừng ầm ĩ nữa, để Ấu Diên nói, chắc em ấy đang gặp chút chuyện khó giải quyết rồi."
Chị Huệ vừa nói một câu, tất cả mọi người yên lặng, đưa mắt nhìn chăm chú Hứa Ấu Diên, đợi cô lên tiếng.
"Thật ra, là gặp chút khó khăn trong game." Hứa Ấu Diên lật qua lật lại điện thoại trong tay.
"Game?" Thời Dã nói, "Cậu nói là hai cậu trong Phòng...khụ khụ, gặp khó khăn trong game? Không phải chứ, có đại thần như cậu mà còn gặp vấn đề sao?"
"Không giống vậy." Hứa Ấu Diên biết Thời Dã muốn giúp hai cô che giấu chuyện hẹn hò trong Phòng Bí Mật, thế nhưng lúc này cô đã không quan tâm, mùa giải của Phòng Bí Mật thu hút biết bao tuyển thủ chuyên nghiệp, không ai còn coi nó chỉ là một ứng dụng hook-up, hiện giờ Phòng Bí Mật hoàn toàn là một trò chơi tình yêu gây sốt, nhắc đến cũng không cảm thấy ngượng.
Quan trọng hơn là, hiện giờ Hứa Ấu Diên không có tinh thần và sức lực để giấu giếm chuyện này.
"Tôi và Thời Duyệt đang kẹt ở giai đoạn cuối cùng của chủ đề tình yêu trong Phòng Bí Mật, cũng là bối cảnh cuối cùng của vòng loại. Phòng Bí Mật chính là Phòng Bí Mật các cậu biết..."
Hứa Ấu Diên phổ cập kiến thức cho mọi người về trò chơi Phòng Bí Mật, tưởng rằng mọi người sẽ không chơi trò chơi từng dành cho nửa thân dưới này. Không ngờ là chẳng cần giải thích, tất cả mọi người đã hiểu.
Được lắm, thì ra tất cả đều lén lút chơi, ngay cả bạn thân nhất cũng không tiết lộ...
Hứa Ấu Diên sốc, nhìn các chị em lâu năm ngồi quanh mình đang nở nụ cười bỉ ổi: "Được rồi, các cậu đều chơi thì tôi cũng không cần tốn công nữa, tôi nói thẳng."
Bốn ngày trước, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt bừng bừng hào hứng vào Phòng Bí Mật, chuẩn bị vượt qua bối cảnh cuối cùng.
Thế giới chân thực sẽ chân thực đến mức nào, Hứa Ấu Diên đã sẵn sàng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý vững vàng, bối cảnh cuối cùng vẫn nằm ngoài dự đoán rất nhiều.
Quy tắc ở giai đoạn ba của chủ đề tình yêu không giống hai giai đoạn trước, quan trọng nhất vẫn là chỉ số nhịp tim, có điều đồng đội không cần đóng vai nhân vật khác, cũng không cần trải qua quá trình tìm kiếm nhau, thậm chí vừa vào trong trò chơi, các cô đã có được vẻ ngoài nhân vật gần giống với ngoại hình thật nhất.
Tên của nhân vật cũng giống hệt biệt danh của các cô, tuổi cũng gần với tuổi thật, Hứa Ấu Diên 38, Thời Duyệt 29.
Cảm giác chân thực này, cùng với những nội dung cần lưu ý trước khi vào bối cảnh, càng tạo ra một bầu không khí bí hiểm.
【Những nội dung cần lưu ý...
2. Bạn và đồng đội của mình cùng chung hoạn nạn, cùng nhau trải qua vô số mưa gió để đặt chân đến đây. Nhưng đó đều là trò chơi, các bạn đều hiểu đó là trò chơi. Nếu là thế giới chân thực thì sao?
"Dù nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay đau ốm, các bạn vẫn sẽ quý trọng nhau, cho đến khi bị cái chết chia lìa."
Hai người đang yêu nhau, có thể dựa vào tình yêu để chiến thắng tất cả không?
Thế giới chân thực, có đáp án bạn muốn.】
Bước vào bối cảnh trò chơi, như mọi khi, Thời Duyệt vẫn không ở bên cạnh, Hứa Ấu Diên xuất hiện trong một căn hộ cũ một phòng ngủ một phòng khách.
Nhân vật Hứa Ấu Diên điều khiển có ngoại hình giống hệt cô, chỉ là nghề nghiệp khác.
Cô là một nội trợ gia đình, Thời Duyệt là nhân viên văn phòng, hai người có một đứa con 3 tuổi ốm yếu.
Tiếng ho của đứa bé và mùi thuốc nồng chiếm cứ từng góc trong căn hộ nhỏ này.
【Hệ thống nhắc nhở: Bạn và đồng đội "Bánh Kem Bơ Hoa Plasma" sẽ cùng nhau trải qua những sự kiện trong thế giới chân thực, trong vòng 15 năm trò chơi, xin hãy duy trì chỉ số nhịp tim từ 50 điểm trở lên, nếu thấp hơn 50 điểm, bạn sẽ lập tức thất bại.】
"Mười...mười lăm năm?"
Khi nghe Hứa Ấu Diên nói ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ: "Các cậu phải vượt qua mười lăm năm trong trò chơi?"
Hứa Ấu Diên khát khô cổ, uống một hớp nước: "Là mười lăm năm trong trò chơi, thật ra ngoài hiện thực chỉ là khoảng bốn mươi tám tiếng, nhưng đối với người chơi lại có cảm giác như mười lăm năm thật sự."
Chị Huệ cũng tỏ ra nghiêm túc hơn: "Phải liên tục duy trì thiện cảm của một người trong thời gian lâu như vậy, chậc...ai có thể làm được?"
Hứa Ấu Diên: "Có bao nhiêu đội đã bước vào giai đoạn thi đấu thì có bấy nhiêu người đã làm được. Ban đầu em cũng chỉ cảm thấy là dọa người chơi, người khác làm được, chắc chắn em và Thời Duyệt cũng không có vấn đề. Có lẽ em đã quá khinh địch, ngay từ đầu chúng em đã không thuận lợi. Dù sao, có nhiều người tiến vào giai đoạn thi đấu, nhưng cũng càng có nhiều người bị đào thải."
Trong bối cảnh này, các trạng thái của gia đình tạo thành một cửa sổ luôn lơ lửng dưới tầm mắt, Hứa Ấu Diên lấy thuốc, cho em bé uống, làm dịu cơn ho của bé, sau đó kiểm tra tình hình hiện tại của gia đình.
Phụ huynh hai bên đều khỏe mạnh, có nghĩa là ngoài việc phải nuôi mình và con, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt còn phải phụng dưỡng cha mẹ già.
Căn hộ cũ 25 năm tuổi ở nội thành, diện tích sử dụng là 42 mét vuông, không có khả năng phá dỡ và chuyển đi nơi khác.
Điều khiến Hứa Ấu Diên sụp đổ nhất chính là khi nhìn thấy cột tiền gửi ngân hàng.
12000 tệ...
Cái quái gì đây, còn nghèo hơn cả Hứa Ấu Diên khi ở ngoại ô phía Tây!
Kiểm tra thu nhập và chi tiêu một năm gần nhất, hơn một nửa đều dùng để chữa bệnh cho con, một nửa của phần còn lại là tiền sinh hoạt, phần cuối cùng là dành cho bố mẹ và để tặng trong các dịp.
Thời Duyệt làm việc ở một công ty công nghệ rất bình thường, 29 tuổi vẫn là một nhân viên bình thường, tiền lương mỗi tháng là 14500 tệ.
Hình tượng này không khoa học lắm đối với Thời Duyệt, chỉ là không thể phủ nhận rằng đây là cuộc sống mà phần lớn người bình thường có khả năng phải trải qua nhất trong năm 2036.
Hơn mười nghìn tệ mỗi tháng đều tiêu không thừa một phần, tiền gửi ngân hàng hay tiền thưởng cuối năm của Thời Duyệt đều bị Hứa Ấu Diên cứng rắn bắt để dành.
Hứa Ấu Diên cảm thấy rất khó xử, dù cô đã từng nghèo, nhưng chưa bao giờ nghèo trong gia đình phải ăn mặc sinh hoạt tiết kiệm còn có con nhỏ.
Nếu cô đã cảm thấy khó chịu, chắc chắn Thời Duyệt càng không quen. Dù sao từ nhỏ Thời Duyệt đã sống trong điều kiện gia đình cực tốt, dựa vào năng lực tuổi trẻ tài cao của mình, có khi đến giờ cũng chưa từng chịu ức hiếp khi đi làm, đừng nói là trải qua những ngày tháng khổ sở.
Cô và Thời Duyệt đã kết hôn 4 năm, nhưng chỉ số nhịp tim đối với nhau chỉ có 52 điểm.
Nói cách khác, nếu mất 3 điểm, hai cô sẽ lập tức thất bại.
Đúng là 15 năm khiến người ta không dám thờ ơ một khắc nào.
Hứa Ấu Diên đang thất thần, em bé bỗng nghiêng người ngã xuống khỏi giường, òa khóc.
Hứa Ấu Diên chưa từng có con, không biết trẻ con lại có thể tự ngã, lập tức ôm bé lên.
"Mẹ, đau."
Hứa Ấu Diên không biết bế trẻ con thế nào mới đúng, bàn tay bế em bé cũng không thành thạo, nhưng em bé vẫn rất thân với cô, làm nũng trong lòng cô.
Khi em bé dựa sát vào mình, Hứa Ấu Diên nhìn kỹ khuôn mặt của bé, đôi mắt rất giống Thời Duyệt, nụ cười cũng ngọt ngào, mũi và miệng rõ ràng giống mình đến chín phần.
Nếu cô và Thời Duyệt thật sự có con, hẳn là cũng tương tự thế này.
Nghĩ đến đây Hứa Ấu Diên lập tức hiểu ra, em bé là do hệ thống tạo ra dựa trên các đặc điểm ngoại hình của cô và Thời Duyệt. Vẻ ngoài cực giống người chơi sẽ làm người chơi có cảm giác nhập vai chân thực hơn, cũng sẽ nảy sinh mối ràng buộc sâu hơn đối với vận mệnh của đứa bé.
Sau khi phát hiện ra chuyện này, cô luôn cảm thấy em bé rất đáng thương, cũng càng cẩn thận hơn khi chăm sóc.
Em bé vẫn chưa được đặt tên, hệ thống nhắc nhở Hứa Ấu Diên đặt tên cho con.
Đừng nói là con, dù là mèo mèo chó chó, sau khi đặt tên, cảm xúc cũng được hình thành, khi tình cảm sâu hơn, sẽ càng không muốn trơ mắt nhìn con chịu khổ, càng tiêu nhiều tiền hơn vì con.
Hứa Ấu Diên định tạm thời không đặt tên.
Tìm được tấm ngăn đề phòng trẻ ngã xuống bên giường, dựng lên, em bé có lật cũng sẽ không ngã.
Vừa dựng tấm ngăn lên, Hứa Ấu Diên liền ngửi thấy một mùi lạ, đi đến phòng bếp theo mùi lạ này, tất cả đều là bát đũa chưa kịp rửa.
Trong nhà không có máy rửa bát.
Hiện giờ còn là mùa đông.
Có găng tay không! Hứa Ấu Diên tìm một vòng, tốt, có găng tay liền dễ xử lý.
Đeo găng vào rửa bát, thử vận may xoay đầu nước nóng, vặn sang. Tốt, không có nước nóng.
Vừa rửa được một cái bát, phát hiện găng tay bị rách, nước lạnh tràn vào trong, rửa sạch nửa đống bát ngón tay cũng đông cứng, đành phải đi đun ít nước để rửa tiếp.
Trong ấm đun nước đầy cặn vôi, Hứa Ấu Diên nhìn qua bên trong, có thể bực mình một năm.
Đun nước trước, rửa bát đĩa xong lại dọn dẹp. Hứa Ấu Diên đặt ấm nước lên mặt bếp, trong ấm vừa thoáng có tiếng sôi, bỗng "bụp" một tiếng, trong phòng tối om, nguồn sáng duy nhất là từ ban công chất đầy những thứ hầm bà lằng.
Mất điện?
Hứa Ấu Diên cảnh giác đi tới cửa, muốn xem thử tình hình bên ngoài qua mắt mèo trước, không biết liệu có nguy hiểm đột ngột xuất hiện hay không.
Đi đến cửa gỗ nhìn, không có mắt mèo.
Hứa Ấu Diên: "..."
Từ từ mở cửa ra, may mà bên ngoài vẫn còn cửa sắt, nửa dưới cửa sắt kiên cố, nửa trên lại có mấy điểm hở, được che lại bằng lưới. Hứa Ấu Diên nhớ đã từng gặp loại cửa sắt này hồi bé khi đến nhà ông nội, rất cũ.
Phần nối giữa lưới và cửa sắt đã đứt mấy chỗ, không biết là dùng lâu tự hỏng hay bị người cắt, có vẻ đã đứt từ rất lâu, nhưng không ai sửa.
Những ngày tháng trước đây đã trôi qua như thế nào vậy...
Trên hành lang không có ai khác, một tầng ba hộ không thang máy, trái hai hộ phải một hộ, cánh cửa lối thoát hiểm được giữ mở bằng một sợi dây thừng, trên hành lang đầy những thứ hỗn tạp và xe em bé bám đầy bụi. Thông báo của quản lý khu nhà nhắc các chủ hộ dời những thứ hỗn tạp này đi càng sớm càng tốt nếu không sẽ dễ dẫn đến hỏa hoạn được dán ở nơi dễ thấy nhất, nhưng cũng rất rõ ràng, quản lý rất thờ ơ.
Hứa Ấu Diên mở cửa đi ra ngoài, thấy điện đã dùng hết. Hệ thống nhắc nhở cần tìm thẻ điện* để đến ngân hàng mua điện.
Là người hiện đại có phí điện nước mỗi tháng đều được tự động khấu trừ, Hứa Ấu Diên chưa bao giờ đến ngân hàng để mua điện. Đừng nói là điện, tiền mặt cũng rất ít khi dùng, cảm thấy hiệu suất làm việc ở các ngân hàng kiểu cũ rất kém, không biết vì sao vẫn chưa bị loại bỏ.
Hiện giờ cô đã hiểu, thì ra vẫn còn rất nhiều nhà kiểu cũ không thể thanh toán qua mạng, tiền điện nước vẫn phải nộp ở ngân hàng và công ty cung cấp nước.
Hứa Ấu Diên lục tung cả nhà mới tìm được thẻ ngân hàng, lúc ra cửa em bé lại bắt đầu ho, hỏi mẹ muốn đi đâu. Hứa Ấu Diên không yên tâm để em bé ngốc này ở nhà một mình, lấy xe đẩy cho bé, ôm bé ngồi vào.
Lúc đẩy xe ra cửa mới nhớ ra, khu nhà cũ này không có thang máy!
Nhìn em bé khó thở nhễ nhại mồ hôi trong xe đẩy, cô hỏi: "Con ở nhà một mình được không?"
Em bé bĩu môi, không nói gì.
Quên đi, cứ dẫn theo vậy...
Dặn bé ở nhà đợi mình, Hứa Ấu Diên xách xe đẩy xuống dưới nhà đặt một bên, sau đó đi lên một lần nữa, bế bé xuống.
May mà em bé ốm yếu, người gầy, Hứa Ấu Diên bế xuống không mất nhiều sức, tiếp tục đi xuống sáu tầng. Chỉ là lúc xuống cầu thang không thấy đường dưới chân, phải ưỡn cái cổ già cố gắng nhìn phía trước, cẩn thận từng li từng tí bước xuống từng bậc thang.
Sợ sẽ bị ngã cùng em bé, Hứa Ấu Diên đi rất lâu mới hết sáu tầng, bắp thịt trên người đều nhức mỏi vì phải bế bé, cũng căng cứng vì căng thẳng, giá trị thể lực nhanh chóng tụt xuống.
Ôm em bé ngồi vào trong xe đẩy, Hứa Ấu Diên đẩy xe đến ngân hàng, phát hiện giá trị thể lực của mình hạ xuống nhanh hơn tất cả những bối cảnh trước.
Lẽ nào là để nhấn mạnh cảm giác chân thực ở giai đoạn này?
Ngân hàng cách nhà không xa không gần, 1.8 cây số.
Dù sao cô cũng là nội trợ gia đình, không phải vội đi làm, đẩy xe đi từ từ cũng được.
Chẳng qua con phố cũ này có nhiều bậc thang lên xuống, đường cũng gồ ghề không dễ đi, bên cạnh có những đoạn đường đang thi công, đừng nói là đẩy xe, tự đi bộ cũng đủ mệt.
Thật vất vả mới đến ngân hàng, Hứa Ấu Diên đã mệt đến nỗi thở hổn hển, trán đầy mồ hôi.
Cảm giác đau lưng vừa thật vừa rõ, Hứa Ấu Diên chống nạnh đẩy xe bằng một tay đi vào ngân hàng. Cửa tự động của ngân hàng vừa mở, tiếng người lập tức nhấn chìm cô.
Hay lắm, đông như thế này!
Hứa Ấu Diên nhìn sảnh lớn ngân hàng đông nghịt người, trợn tròn mắt.
Nhân viên ngân hàng đi đến hỏi cô cần giải quyết việc gì, Hứa Ấu Diên nói muốn mua điện.
Nhân viên chỉ vào máy nộp phí tự động bên cạnh máy ATM ở ngoài, nói cô lại đó nộp tiền là được.
Như trút được gánh nặng, Hứa Ấu Diên lập tức đi đến máy nộp tiền tự động, nhét thẻ điện và thẻ ngân hàng vào. Đến giao diện thanh toán, màn hình vẫn luôn dừng ở trạng thái chờ đợi, gần một phút sau mới báo thất bại.
Rút hai tấm thẻ ra, thử lại, mỗi bước đều chậm khiến người ta phát cáu. Thật vất vả mới đến giao diện thanh toán một lần nữa, sau khi tê cả da đầu chờ đợi, lại bị báo thất bại.
Hứa Ấu Diên nhịn cơn tức đi tìm nhân viên, nhân viên từ tốn đi đến làm lại hai lần y hệt cô khi nãy, vẫn là hai chữ thất bại quen thuộc.
"Ừm, có lẽ hỏng rồi." Nhân viên nói, "Cô lấy số đến quầy thực hiện đi vậy."
Nhìn các ông các bà xếp hàng che kín quầy, Hứa Ấu Diên hỏi: "Là quầy bên kia sao?"
"Vâng." Nhân viên đã in một mẩu giấy nhỏ, đưa cho cô, "Quầy số mấy gọi thì cô đến."
Trên giấy là số 1023, Hứa Ấu Diên nhìn lên phía trên ba quầy, số mới nhất là 814.
Ngạt thở.
"Tôi từng đến ngân hàng kiểu cũ như thế rồi." A Can nói, "Trước kia hồi mới đi làm tôi làm ở một công ty nhỏ vùng ngoại thành, lúc đó thường xuyên phải đến ngân hàng. Đừng thấy bây giờ khoa học công nghệ phát triển nhanh thế này, thật ra vẫn có những người lớn tuổi không theo kịp, cũng không thích giao tiếp với AI, các ông các bà vẫn thích đến ngân hàng làm việc trực tiếp với người mới yên tâm."
"Không sai!" Hứa Ấu Diên nói, "Chính là nơi đó!"
Chị Huệ được sinh ra vào những năm 90 của thế kỷ trước nói: "Đến ngân hàng xếp hàng xử lý công việc là chuyện rất bình thường mà, mấy đứa trẻ con các em, phải chờ một lúc đã kêu gào rồi."
"Thật sự không đơn giản chỉ là chờ một lúc..."
Hứa Ấu Diên dẫn xe đẩy theo căn bản không có chỗ để ngồi, đành đứng một bên chờ đợi.
Qua cuộc trò chuyện giữa các ông các bà, cô nghe được đại khái một nửa trong số họ có con cái ra ngoài làm việc, không biết dùng ứng dụng, không biết thao tác rất nhiều công việc trên điện thoại, mới đến ngân hàng hỏi người ta. Một nửa còn lại là muốn mua các sản phẩm tài chính như công trái hay vàng, chỉ là không tin tưởng vào ứng dụng trên điện thoại, muốn tìm người tư vấn ở ngân hàng.
Chỉ có ba quầy, không có người quản lý tài chính, tất cả đều được tiến hành cùng nhau. Mọi người ngồi xuống liền bắt đầu nói chuyện rất lâu, giao dịch viên cũng chậm rãi không hề vội. Hứa Ấu Diên đợi đến khi bắp chân sắp gãy, tới chiều mới về nhà.
Cô và con đều đói, định gọi đồ bên ngoài.
Một món ăn một bát canh bất kì cũng hơn sáu mươi tệ, tiền gửi ngân hàng thế này còn ăn ngoài cái gì...Hứa Ấu Diên đau thịt, chẳng bằng tự nấu.
Nấu cơm, mở tủ lạnh xem có gì ăn.
Trong tủ lạnh chỉ có một dẻ sườn đông lạnh, một hộp đồ ăn đã hết một nửa và một túi dưa muối lớn.
Hứa Ấu Diên: "..."
"Đó chỉ là bắt đầu." Hứa Ấu Diên nói với các bạn tốt đang tỏ ra đồng cảm, "Nấu ít cháo với dưa muối, ăn qua loa cho xong. Nhưng Thời Duyệt còn gặp áp lực lớn hơn."
Sau khi vào trò chơi, Thời Duyệt phát hiện mình đang ở trong một văn phòng công ty rất nhỏ, trước mặt là một bộ máy tính kiểu cũ, trên bảng biểu là số liệu chi chít.
Thời Duyệt kéo bảng biểu xuống xem, đây là bảng thống kê đơn đặt hàng, có rất nhiều lỗi nhưng cũng đơn giản, cô có thể sửa nhanh.
Văn phòng nhỏ rất ngột ngạt, nồng nặc mùi khói, khiến Thời Duyệt khó thở, hai mắt khó chịu.
Màn hình máy tính đã cũ nhất định phải hỏng đến không thể hỏng hơn, liên tục chập chờn.
Thời Duyệt cố gắng sửa bảng thống kê xong, vậy mà lại không thể lưu.
Thời Duyệt: "?"
Sếp bước ra khỏi phòng làm việc, vỗ tay thành tiếng với Thời Duyệt, tỏ ra mất kiên nhẫn: "Cô còn muốn tôi đợi bao lâu?"
Thời Duyệt đã làm xong, nhưng không có cách nào để đưa cho sếp.
"Hai phút." Thời Duyệt cười với hắn nói.
Sếp: "Sau hai phút, tôi mà không nhận được bảng thống kê thì cô biến đi cho tôi."
Thời Duyệt không đáp lại, sao chép số liệu cuối cùng sang văn bản, gửi ảnh chụp màn hình cho lão sếp.
Sau đó, Thời Duyệt kéo mạnh sợi dây sau màn hình, màn hình lập tức bị nhiễu.
"Gì thế này! Cho tôi ảnh chụp màn hình? Bảng thống kê đâu!" Lão sếp lại lao ra.
Thời Duyệt chỉ vào màn hình máy tính bị nhiễu: "Máy tính hỏng rồi, may mà tôi đã lưu số liệu."
Lão sếp thấy màn hình quả thật có vấn đề, mới thấp giọng xuống, lẩm bà lẩm bẩm quay lại phòng làm việc.
Đợi lão sếp đóng cửa lại, Thời Duyệt phá luôn case máy tính, đã diễn phải diễn đến cùng.
Sáu rưỡi, vẫn không một ai rời khỏi văn phòng. Thời Duyệt nhìn các đồng nghiệp, không phải đang lén chơi game thì cũng là lén bật khung chat trên những màn hình máy tính xiêu vẹo, ở lại đây chơi cũng không về nhà, mất thời gian.
Đây là hình thức cô ghét nhất.
Thời Duyệt hết lòng mong ngóng được nhanh nhanh về nhà gặp Hứa Ấu Diên.
Phải biết, đây không còn là tình tiết tìm chị giữa dòng người nữa rồi, hai người là vợ vợ hợp pháp! Là bạn đời! Mở bảng điều khiển là có thể nhìn thấy! Không chỉ đã kết hôn, còn có con rồi!
Người có gia đình đương nhiên muốn về nhà với vợ, ai quan tâm đến văn phòng quái quỷ này!
Thời Duyệt muốn tặng luôn cờ thi đua cho nhóm dự án, cảm ơn các đồng nghiệp đã giúp mình thực hiện nguyện vọng nhiều năm.
Nhưng, trước mắt cô vẫn chưa thể đi.
Về mặt tình cảm, cô chỉ ước gì có thể lập tức chạy về nhà tận hưởng sự ấm áp và ngọt ngào của gia đình, nhưng cô cũng nhìn thấy tình hình cơ bản của gia đình hiện tại.
Chỉ số sức khỏe của con rất thấp, bối cảnh thiết lập trước đây Hứa Ấu Diên bị cao huyết áp khi sinh, bản thân cũng là sản phụ lớn tuổi, bất chấp nguy hiểm tính mạng khó nhọc sinh con ra, chưa cần nói đến em bé bị bệnh nặng, bản thân cũng ốm yếu, tạm thời không thể đi làm, thu nhập của cả gia đình đều phải dựa vào Thời Duyệt thường xuyên vất vả cực nhọc tăng ca từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối để kiếm khoản tiền sinh hoạt ít ỏi đó.
Điều đáng sợ hơn chính là, tiền gửi ngân hàng của các cô còn chưa bằng một tháng lương, Thời Duyệt hoàn toàn không có đường lui. Trước khi tìm được việc làm mới, cô không thể để mất công việc này.
Cố gắng chờ đợi, rốt cuộc có đồng nghiệp tan làm, Thời Duyệt cũng nhanh chóng quẹt thẻ, chuẩn bị về nhà.
"Đợi đã, cô đến đây." Lão sếp lại đột nhiên xuất hiện, gọi cô về, "Đi đâu đấy, mới mấy giờ, ngày nào cô cũng phải chạy nhanh nhất!"
Thời Duyệt cười nói: "Sếp, còn dặn dò việc gì sao?"
"Rất nhiều! Nhiều việc thế này chẳng lẽ tôi phải làm một mình?" Lão sếp nới lỏng thắt lưng, tha cho cái bụng phệ khó chịu một phần, "Tôi còn chưa đi cô đã muốn chạy, rốt cuộc ai mới là sếp?"
Thời Duyệt không tranh cãi với hắn, ngoan ngoãn vào phòng lãnh đạo, ôm một đống giấy tờ đi ra.
Chết tiệt, bối cảnh này là năm nào, vậy mà vẫn làm việc trên giấy tờ?
Được chăm sóc đặc biệt, Thời Duyệt làm việc liên tục đến tám rưỡi, sau khi tất cả mọi người đã đi, cô mới hoàn thành công việc tạm thời do lão sếp giao. Rời khỏi văn phòng, cả tòa nhà đã vắng tanh.
Khi tiến vào phân cảnh cuối của màn này, Thời Duyệt cũng đã hiểu cơ chế đặc biệt của bối cảnh hiện tại.
Nếu đã gọi là "thế giới chân thực", vậy chính là muốn người chơi trải nghiệm những khó khăn có thật trong đời, thử thách sự ăn ý và tình yêu của song phương trong cuộc sống tàn khốc.
Người nhạy cảm? Không tồn tại.
Thiên tài? Cũng không tồn tại.
Tương tự như hai giai đoạn trước, phần mô tả của giai đoạn này đã nói rõ, sẽ điều chỉnh độ khó của trò chơi dựa vào chỉ số thông minh của người chơi.
Trước khi vào trò chơi, hai người được tách ra, mỗi người vào trong một lối đi khép kín, trước mặt là bối cảnh đang được tải, vì có thời gian mười lăm năm trò chơi nên cần mất chút thời gian, thanh tiến trình cũng chậm hơn những lần trước rất nhiều.
Trong lúc đợi bối cảnh được xây dựng, người chơi có thể điền vào một bảng câu hỏi, sau khi điền, số lần được phép thất bại trong bối cảnh này có thể thêm một, thành bốn lần.
"Thời Duyệt!" Hứa Ấu Diên gọi Thời Duyệt qua kênh chat riêng.
Thời Duyệt nói: "Chị cũng nhìn thấy bảng câu hỏi này hả?"
Hứa Ấu Diên: "Chị nhìn thấy...vậy là bối cảnh này bị hạn chế số lần?"
Thời Duyệt nói: "Đúng vậy, nhưng thật ra số lần được chơi lại không phải để tăng độ khó, mà là để giảm độ khó, là suy nghĩ cho người chơi. Dù sao toàn bộ bối cảnh sẽ mang lại cảm giác như trải qua mười lăm năm thật sự, sau khi chơi vài năm trạng thái tinh thần của người chơi có thể sẽ bị suy sụp. Đến lúc đó nếu họ đến tìm chúng em tính sổ, nợ đó không thể trả được."
"Chẳng trách có rất nhiều đội tham gia vòng loại, cuối cùng chỉ chưa đến một phần nghìn có thể bước vào giai đoạn thi đấu, thì ra là có cơ chế đào thải." Hứa Ấu Diên nói, "Chúng ta cứ điền câu hỏi, có thêm một cơ hội cũng tốt."
"Điền, em đã điền xong rồi."
Hứa Ấu Diên nhìn bảng câu hỏi, các câu hỏi rất đơn giản, điền tuổi và nghề nghiệp thật, liệt kê thông tin cơ bản về người dùng.
Trong lúc thực hiện vài thao tác bình thường này, Hứa Ấu Diên đọc được một câu hỏi: "Bạn muốn cùng đồng đội làm gì trong bối cảnh nhất? Trả lời: "Làm ___"
Hứa Ấu Diên không đổi sắc mặt viết một từ.
Thời Duyệt hỏi rất đúng lúc: "Chị viết gì ở câu hỏi cuối cùng thế?"
Hứa Ấu Diên hỏi lại: "Em viết gì?"
Thời Duyệt: "Em viết một từ."
"Trùng hợp, chị cũng viết một từ. Có trò mèo* gì đằng sau bảng câu hỏi này không?"
Hứa Ấu Diên cũng quá nhạy cảm, Thời Duyệt lập tức nói: "Không có không có."
"Vậy chính là có rồi."
"Hầy chị đó, không tin em còn hỏi em?"
"Nghĩ ngược lại những gì em nói, có thể lấy được đáp án đúng. Lời em nói vẫn có tác dụng."
Thời Duyệt: "..."
Điền bảng câu hỏi xong, còn nhất định phải kiểm tra chỉ số thông minh.
Hứa Ấu Diên đã đọc được về kiểm tra chỉ số thông minh trong phần mô tả bối cảnh, chỉ số thông minh của người chơi càng cao, độ khó của bối cảnh cũng càng cao.
Hứa Ấu Diên bước lên, câu hỏi hiện ra trước mặt. Cô cố ý trả lời sai mấy câu hỏi trong lúc kiểm tra, lối đi lập tức biến thành màu đỏ.
【Hệ thống nhắc nhở: Vui lòng chọn đáp án đúng nhất bạn nghĩ, nếu không sẽ bị coi là gian lận.】
Hứa Ấu Diên bất lực, đành lùi lại mấy bước, chọn đáp án chính xác, mới có thể tiến lên.
Rốt cuộc hai người vượt qua lối đi, chuẩn bị bước vào bối cảnh. Thời Duyệt hỏi Hứa Ấu Diên: "Chị đo chỉ số thông minh được bao nhiêu?"
"166, em thì sao?"
"Trùng hợp, em cũng được 166." Thời Duyệt thở dài, "Vậy nên, lần này nhất định là độ khó địa ngục."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.