"Đừng nghe cô của con lải nhải, bố khỏe lắm."
Hứa Nghị Thụ nằm trên giường, khuôn mặt gầy gò nở nụ cười. Lúc mới vào Hứa Ấu Diên gần như không nhận ra bố, hai bên mai tóc bố hầu như đã bạc trắng, gò má nhô cao, đôi môi tím tái, gầy đi trông thấy.
Hứa Ấu Diên ngồi xuống, không nói quá nhiều, gọt một quả táo cho bố.
Hứa Nghị Thụ thoáng nhìn con gái, nhưng không dám nhìn lâu, nâng tay rút một tờ giấy đưa đến.
Hứa Ấu Diên nhận lấy, tùy tiện lau một vòng dưới mắt, lau khô nước mắt, sau đó tiếp tục gọt táo. Gọt hết vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ đặt vào bát, cắm xiên, đưa cho bố.
"Con giống bố, cũng rất nhớ mẹ."
Hứa Ấu Diên vừa cất tiếng, sự kiên cường giả tạo của Hứa Nghị Thụ lập tức sụp đổ, khóe miệng khẽ giật, ông quay mặt sang một bên, lặng lẽ rơi lệ.
"Bố còn nhớ trước khi ra đi mẹ đã nói gì không? Mẹ hy vọng chúng ta có thể tiếp tục sống vui vẻ, đây là nguyện vọng của mẹ. Mẹ không thích nhất là bố uống rượu, bố muốn làm mẹ không yên lòng sao? Hơn nữa con không ở bên bố, nhìn thấy bố như bây giờ, càng không biết phải làm thế nào mới tốt. Cô nói đúng, nếu ban đầu con tìm đàn ông để kết hôn sinh con, bố cũng không trở nên không có chuyện làm, để rồi suốt ngày ôm rượu thế này."
Hứa Nghị Thụ không nhận táo, Hứa Ấu Diên tự mình đút cho bố.
Hứa Nghị Thụ thở dài một tiếng, quay đầu lại nói: "Bố đã nói đừng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-va-tinh-yeu-tuoi-trung-nien/1065593/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.