Giang Uẩn nói tiếp: "Sau đó tôi đã suy nghĩ kỹ, mạng sống của bố tôi vẫn quan trọng hơn, tiền mất đi có thể kiếm lại, tôi vẫn còn trẻ, có rất nhiều cơ hội, nhưng bố tôi chỉ có cái mạng này. Năm năm thì năm năm, nếu không hề chuyển biến xấu thì sao? Hơn nữa, hiện giờ khoa học kỹ thuật và y học phát triển nhanh như vậy, ngay cả sao hỏa cũng có người ở được, năm năm sau không chừng sẽ nghiên cứu ra phương án hiệu quả, bố tôi sẽ được cứu đúng không? Hai ngày trước tôi trở lại định đăng phòng lên môi giới, bán rẻ nhanh một chút." "Vậy Ngô Trác nói thế nào. Không phải cô ta cũng chưa mua nhà sao? Bán nhà rồi, hai người các cậu định thuê nơi khác? Không phải bây giờ tiền thuê nhà tăng vọt sao?" "Tôi vốn muốn thương lượng với cô ta chuyện này, vừa về nhà liền phát hiện không ổn." Mọi người nhanh chóng ngửi ra mấu chốt của chuyện sắp đến. "Không phải bắt gian tại giường chứ?" Giang Uẩn cười cười: "Sao có thể. Ngô Trác cũng không ngu như vậy, còn tự đến đón tôi đấy." "Vậy..." "Vấn đề nằm ở túi rác." Mọi người trêu chọc: "Cậu sẽ không đến mức lục rác tìm chứng cứ chứ?" "Đúng là tôi không đến mức đấy. Không lục. Mặc dù không lục cũng có thể phát hiện chứng cứ cô ta lừa dối ở bên ngoài." Một câu của Giang Uẩn khiến mọi người rất lâu cũng không thể phản ứng, "Túi rác được buộc kiểu chữ thập." Mọi người: "Cái quái gì vậy?" "Có lẽ chính Ngô Trác cũng không phát hiện ra, không phải cô ta mở cửa hàng bán hoa sao, giúp người ta bọc hoa quanh năm, luôn có thói quen thắt nơ bướm. Túi rác ở nhà chúng tôi là loại có quai buộc, lần nào cô ta cũng đều buộc thành nơ bướm. Nhưng lần này tôi trở về, phát hiện túi bị buộc kiểu chữ thập." "Vậy..." "Rõ ràng là người khác buộc." Giang Uẩn nói đến đây liền bóp mũi, giọng nói cũng yếu dần, "Sau đó tôi tìm Ngô Trác hỏi trực tiếp, ban đầu cô ta còn không thừa nhận, rồi tôi nói với cô ta, chúng ta đều không còn nhỏ tuổi, sắp ba mươi tư ba mươi lăm rồi, nếu cô thích người khác thì chia tay. Tại sao phải tiếp tục để lỡ? Lỡ thêm vài năm thì già hết rồi, muốn bắt đầu lại cũng khó. Hơn nữa cô cũng không yêu tôi nữa, còn cưỡng ép làm gì? Nhạt nhẽo." "Sau đó thì sao?" "Sau đó Ngô Trác liền thừa nhận. Tôi không hỏi tiếp, tôi không hề muốn biết. Tôi bảo cô ta chuyển đi, hôm nay liền chuyển." Giang Uẩn nói. "Còn nhớ trước đây khi kết hôn đồng giới vừa được hợp pháp hóa, chúng tôi đã không ngủ cả đêm, tôi luôn nhớ mãi ngày đó trời còn chưa sáng, tôi với cô ta đã lái xe đi từ nhà thuê ở ngoại ô vào thành phố. Mặt trời còn chưa ló dạng, chúng tôi đã hát bài hát cả hai đều thích, hát đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, hát đến khàn giọng, rất vui." "Khi đó tôi đã nghĩ chúng tôi rốt cuộc có thể quang minh chính đại ở bên nhau, rốt cuộc có thể ở cùng một chỗ sống đến hết đời một cách hợp pháp, ai cũng không thể chia rẽ chúng tôi. Không ngờ, chỉ qua mười năm đầu tiên, cô ta liền thay lòng. Không cần người khác phá, chúng tôi đã tự tách ra." Hứa Ấu Diên nhìn Giang Uẩn, phát hiện cô ấy cũng không khóc. Sáu, bảy người ở đây đều nhận ra. "Rất kỳ quặc phải không, tôi cứ tưởng tôi hẳn phải khổ sở." Giang Uẩn nói, "Tôi thật sự đã rất khổ sở, nhưng tối hôm qua khi Ngô Trác dọn hành lý chuẩn bị rời đi, tôi nhận được điện thoại từ bên môi giới. Môi giới nói với tôi hiện giờ nhà không dễ bán, chính sách kiểm soát giá nhà mỗi nơi một khác, thị trường đều đang ở trạng thái chờ đợi, lượng giao dịch ít đến đáng thương. Nhà tôi báo giá giảm xuống năm trăm nghìn mới có sức cạnh tranh. Tôi nói chuyện cùng môi giới rất lâu, đến khi cúp máy Ngô Trác đã đi rồi." "Không phải hôm nay tôi đến hơi muộn sao? Chính là vì đến gặp môi giới, nói chuyện cả buổi. Trong đầu tôi đều là suy nghĩ phải làm thế nào để bán được nhà, làm thế nào để cứu được bố tôi trở về từ quỷ môn quan, không còn tâm trạng nghĩ về những chuyện khác." Giang Uẩn giật mình: "Tình cảm mười năm chỉ có vậy, ngay cả thời gian để đau khổ cũng không có, tôi chỉ quan tâm đến những việc quan trọng hơn trong cuộc đời này...cũng không phải là quan trọng hơn, mà nên là những việc thực tế hơn. Người không giữ được thì không cần giữ, chỉ nên làm việc có ích. Không biết các cậu cảm thấy thế nào, dù sao bây giờ tôi cũng vô cùng thực tế." Có người nhỏ giọng nói một câu: "Rất giống hoàn cảnh của Ấu Diên lúc trước nhỉ..." Giang Uẩn cùng Hứa Ấu Diên vẫn luôn không nói gì liếc nhìn nhau, Hứa Ấu Diên cười nói: "Không, cậu ấy không thảm bằng tôi. Tôi bị thiên thạch rơi trúng, là người được lựa chọn." Đôi mắt Giang Uẩn vốn đã hơi đỏ, lại bị câu nói của Hứa Ấu Diên chọc cười. "Xem đi, chị Điểu vẫn kiên cường sống, cậu cũng không có gì để phải sợ." Thời Dã dùng Hứa Ấu Diên để an ủi Giang Uẩn --- chị Điểu là biệt danh mọi người trong nhóm gọi Hứa Ấu Diên. *Diên 鸢 trong Hứa Ấu Diên là chim diều hâu, trong chữ có bộ "điểu"鸟 (chim). Hứa Ấu Diên: "Này, này! Sao lại có vẻ bắt đầu hả hê rồi? Ai cũng dùng tôi để dỗ dành, có lương tâm không?" Bầu không khí uể oải ban đầu nhờ mấy câu trêu đùa của Hứa Ấu Diên mà dịu đi phần nào. Khủng hoảng tuổi trung niên trong truyền thuyết dần được khám phá, song có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, những khó khăn thật sự, những trắc trở phải gặp và những nỗi sợ tột cùng về sinh lão bệnh tử vẫn còn ở phía sau. Có người muốn nói sang chuyện khác, nói về những đề tài thoải mái hơn, không muốn mỗi lần tụ họp đều kể khổ ngập bàn, khiến cả căn phòng đều ủ rũ đến ngột ngạt. Thế nhưng vừa mở miệng là lại thốt ra những nỗi khó chịu quen thuộc kia. Khi vừa mới bước sang tuổi ba mươi vẫn chưa có cảm giác gì, còn từng cảm thấy khủng hoảng tuổi trung niên chẳng qua chỉ là lo sợ không đâu. Sau hai năm, tình trạng nhanh chóng trở nên nghiêm trọng. Không dám thức đêm không dám uống rượu, sợ ngày hôm sau không tỉnh táo để đi làm. Sếp đáng ghét đồng nghiệp khó chơi, nhất định phải lên tinh thần mười hai lần. Trước kia cứ ngỡ cai thuốc là việc khó khăn nhất, nhưng sau một đêm ho khan mất nửa cái mạng, liền suôn sẻ bỏ được một cách lạ kỳ. Cũng không khó chịu, muốn lấy một điếu cũng chỉ là suy nghĩ cực kì ngẫu nhiên, nhịn một chút liền qua. Có điều rõ ràng nhất là con số trên cân càng ngày càng tăng. Thật ra kể cả nếu không cai thuốc, thì cân nặng vẫn tăng lên theo từng năm, mà một khi đã tăng lên thì rất khó giảm xuống. Ngoại trừ A Can, tất cả những người ở đây đều than thở quá trình trao đổi chất trở nên chậm đi. Trước kia phơi nắng đen đến đâu cũng có thể trắng lại được, ngủ muộn bao nhiêu cũng có thể trở lại bình thường. Hiện giờ thì không thể, đen chính là đen, che ba mùa đông cũng không thể trắng lại như lúc trước. Thức một đêm, hồn bay phách lạc. Ăn một bữa béo một cân, không ăn cũng béo. Tóc rụng rất rất nhiều, quần áo rộng ra từng cỡ, mỗi ngày trên mặt đều có thêm một nếp nhăn, vất vả khổ cực kiếm tiền chi cho mĩ phẩm bảo dưỡng, trong lòng rỉ máu, cũng không thể làm gì hơn. Mỗi tháng đều phải đón kỳ. Có người nói đã ba tháng không có, nghẹn đến mức mặt to hơn một vòng. Có người nói mỗi lần đến là đến cho ba tháng, máu chảy thành sông. Công việc làm không hết, tăng ca là chuyện bình thường, không làm thì không có lương thêm giờ. Muốn xin nghỉ phép còn phải kiếm lí do đánh vào tình người, sợ sếp xem thường, sợ đồng nghiệp nói xấu sau lưng. Mỗi tháng đều có vấn đề mới xuất hiện, không phải chỗ này bị vẹo thì chỗ kia bị căng. Ngủ một giấc dậy liền bị sái cổ, một tuần vẫn không ngẩng được đầu lên. Thật vất vả mới duỗi được gân cốt, đi công tác về đầu gối lại bị viêm bao hoạt dịch hành hạ. Dị ứng cái này dị ứng cái kia, đến mùa xuân liền không có cách nào để sống. Xem hết Tây y liền khám Trung y, bồn chồn hỏi bác sĩ tại sao lại gặp những vấn đề này? Chế độ ăn uống không có gì đặc biệt, từ trước đến nay chưa từng gặp phải. Bác sĩ cười nói: "Tuổi lớn dần cơ thể cũng sẽ tự nhiên thay đổi, trước kia không có bệnh không có nghĩa là hiện giờ sẽ không có, sức miễn dịch không còn giống trước." Qua tuổi ba mươi, hai chữ "lo lắng" luôn đội trên đầu hoặc khắc trong lòng, không có cách nào để đối mặt với nó. Rất nhiều phiền phức xuất hiện, vậy mà cũng không biến mất, không thể giải quyết bằng cách ngủ một giấc, "khởi động lại" cơ thể. Đáng sợ hơn chính là thể lực suy kiệt, sức khỏe đáng lo, tình cảm gặp nguy cơ, tất cả những người xung quanh vẫn bạt mạng leo lên, cơ cấu xã hội cơ cấu kinh tế nhanh chóng biến đổi, hoàn toàn không dám dừng bước. Tuổi ba mươi là một ngưỡng cửa, cũng mang một ý nghĩa khác. Nhất định phải có tích lũy, nhất định phải có chút thành tựu. Không thể tiếp tục yên tâm làm người không có lý tưởng, vì không có thời gian để thử, càng không có thời gian để mắc lỗi, bởi không còn thời gian để sửa chữa. Đến tuổi này của cuộc đời, nhất định phải rõ ràng con đường mình đang đi, suy cho cùng, những người đồng trang lứa khác cũng đã đi một chặng trên con đường của chính mình. Nếu không chạy, không chạy hết sức, nước đến chân mới nhảy, mỗi phút đồng hồ đều khiến ta mệt rã rời. Chỉ cần một khoảnh khắc lơ là, sẽ bị thay thế ngay lập tức. Đàn ông cũng vậy phụ nữ cũng thế, không còn tranh chấp "quyền bình đẳng" của nhau, vì họ đã có đối thủ cạnh tranh mới. Năm năm trước, AI* bắt đầu được phổ biến, nhanh chóng thay thế vị trí của con người. *Artificial Intelligence: Trí tuệ nhân tạo Những công việc đơn giản và lặp đi lặp lại trong các cơ quan chính phủ và đơn vị hành chính là những vị trí đầu tiên được thay thế. Sau đó trí tuệ nhân tạo chỉ dùng một thời gian cực ngắn để xâm nhập vào phần lớn các ngành sản xuất và các tầng lớp xã hội, nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ phổ biến internet hồi đầu thế kỷ. Tất nhiên thất nghiệp quy mô lớn đã dẫn đến rất nhiều vấn đề tài chính, thậm chí là vấn đề xã hội. Chưa cần nói đến thất nghiệp, tỷ lệ kết hôn giảm, tỷ lệ ly hôn tăng mạnh, không gian của các doanh nghiệp nhỏ bị thu hẹp, người vô gia cư xuất hiện hàng loạt, phóng hỏa, cướp bóc, đủ loại tội phạm không ngừng xảy ra. Nhà tù không đủ cảnh sát, mỗi ngày mở ti vi đều thấy náo loạn khắp nơi, những gì được chiếu trên màn hình ở ga tàu điện ngầm khiến người ta cảm thấy hoảng sợ. Chính phủ áp dụng rất nhiều biện pháp để khắc phục, nhưng hiệu quả quá ít ỏi. Có người nói đây là giai đoạn mới của nền văn minh nhân loại, là sự tái hiện của quy luật người mạnh thì được tồn tại, kẻ yếu thì bị đào thải. Những "kẻ kém cỏi" ăn không ngồi rồi không có năng lực, không còn cống hiến cho nhân loại bị đào thải, để trái đất đông đúc này có thêm nhiều không gian, dành cho những "con người mới'" có giá trị. Sự hỗn loạn của hiện tại chỉ là nỗi đau tất yếu không thể tránh khỏi, chẳng mấy chốc sẽ qua đi. Rất nhiều người đồng ý với cách nói ngày, đương nhiên cũng có vô số người phản đối. Tuy nhiên, áp lực sinh tồn đột nhiên tăng lên vẫn là vấn đề trước mắt. Nó khiến khủng hoảng tuổi trung niên càng thêm đáng sợ, chỉ cần một thoáng không chú ý là có thể ngã vào khu Hạ Trầm dơ bẩn hỗn loạn, trở thành "người cấp thấp". Ý tưởng về áp lực cực lớn khiến ngành công nghiệp trò chơi một lần nữa bùng nổ, đặc biệt khi các trò chơi nhập vai ba chiều thế hệ đầu tiên được phát hành, đã giúp các nhà phát triển kiếm bộn tiền. Những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của Hứa Ấu Diên đều cống hiến cho đầu rồng của ngành công nghiệp sản xuất game - SQUALL. Cô là nhà sản xuất nổi tiếng hàng đầu trong ngành. Cô đã tự tay tạo ra trò chơi sandbox* thần kỳ "Tái Tạo Vũ Trụ", trò chơi này đã từng xếp hạng số một về doanh thu và số lượng người dùng trong 21 tháng liên tiếp trên GMS - nền tảng trò chơi chuyên nghiệp lớn nhất, đến nay vẫn không một game nào có thể vượt qua. Sự bùng nổ thành công của "Tái Tạo Vũ Trụ" đã mang đến danh tiếng vang đội cho Hứa Ấu Diên trẻ tuổi, cũng đã từng là thứ làm cô kiêu ngạo nhất. - ------- *Trò chơi sandbox/sandbox game: cách gọi bắt nguồn từ sandbox/hộp cát, trò chơi để trẻ em thỏa sức sáng tạo bất cứ thứ gì trong phạm vi hộp cát. Đây là thể loại game mang đến cho người chơi trải nghiệm sáng tạo tuyệt vời trong khi làm các nhiệm vụ của game, cũng có game không hề có nhiệm vụ, người chơi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Sandbox game thường được kết hợp với thế giới mở, ở đây là do chính người chơi tạo ra. Ví dụ dễ hiểu cho sandbox game là Minecraft. (chém gió dựa trên wikipedia)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]