Mạc Yên vừa tỉnh lại đã thấy mình bị trói trong một căn phòng, cô bình thản nhìn xung quanh, mỉa mai cho chính mình.
Quả nhiên cô vẫn bị bọn họ bỏ rơi!
Cô tự hỏi bọn họ biết cô không phải con gái ruột của họ khi nào? Tại sao lại biết?
Nhưng suy cho cùng bây giờ điều đó cũng chả quan trong với cô. Mạc Yên quan sát một lượt xung quanh tìm đồ cắt dây. Còn chưa đợi cô tìm ra cách thì đã phát hiện ra căn phòng có gì đó là lạ. Một mùi hương khó chịu bay xộ thẳng vào khứu giác cô.
Mạc Yên cẩn thận quan sát liền thấy từ trong điều hòa thông khí một làn khói trắng bay vào trong.
Vừa thấy làn khói trắng Mạc Yên không còn tìm cách thoát ra nữa. Cô biết làn khói trắng này chắc chắn không tốt đẹp gì.
Biết rõ lần này lành ít dữ nhiều, Mạc Yên nhắm mắt buông xuôi tất cả co số phận.
Bỗng cánh cửa phát ra tiếng ’ đùng đoàng’ liên tục như bị ai đó cố gắng phá ra làm cho Mạc Yên giật mình mở mắt. Cô vốn tưởng mình nghe nhầm nhưng tiếng đùng đoàng ấy vẫn không dứt.
Cánh cửa bật tung ra, dáng vẻ chàng trai thở hổn hển chống tay dưới gối thở không ra hơi, từng hơi thở gấp gáp cuối cùng cũng dần ổn định lại.
Trái tim Mạc Yên bỗng nhói lên.
Thì ra vẫn còn người tình nguyện đến cứu cô.
Mạc Minh Triết chạy đua với thời gian, anh gấp gáp tìm từng phòng. Khi mở cánh cửa tiếp theo anh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-the-phuc-hac/3379489/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.