Cẩn Dao gọi điện cho Lục Tử Dương xem mọi người đang ở đâu. Cẩn Dao và Diệp Thiên vừa về đến nơi đã phải đối diện với ánh mắt giận dữ của mọi người rồi. Chắc Tiểu An đã kể cho mọi người nghe hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi.
Lục Tử Dương không nói không rằng, trực tiếp kéo Cẩn Dao ra chỗ khác. Anh dồn cô vào gốc cây, hôn cô ngấu nghiến. Đến lúc cô không thở nổi nữa anh mới chịu buông ra. Trong lòng anh lúc này rất tức giận nhưng cũng rất lo lắng. Anh giận cô vì cô đi làm chuyện nguy hiểm như vậy mà cũng không nói cho anh. Anh lo lắng vì sợ cô sẽ gặp nguy hiểm. Lúc trước khi cô nghe điện thoại và nói đã tìm thấy Tiểu An, anh cũng đoán ra cô đang dấu diếm điều gì đó nhưng xe không có thì cũng không thể đuổi theo cô. Anh giận dữ nhìn cô.
- Sao em lại tự mình lao vào nguy hiểm như vậy???
Cô như một con thỏ con dưới nanh vuốt của sói xám, vô cùng nhỏ bé và đáng thương. Bây giờ cô không biết mình lên biện minh kiểu gì, sự việc xảy ra thì cũng xảy ra rồi, biện minh thế nào cũng không được. Cô thu mình lại dưới ánh mắt của y, khuôn mặt thể hiện rõ nét uất ức, giọng điệu có chút mền yếu.
- T..tại cô ta bảo nếu nói cho người thứ ba biết thì cô ta sẽ làm An bảo bối bị thương.
Khuôn mặt uất ức của cô vô cùng dễ thương. Người có trái tim sắt đá như anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-the-phuc-hac/2889762/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.