Đáy lòng cô đột nhiên sợ hãi, nhất thời từ trên giường ngồi dậy, con mắt kinh sợ trừng thẳng.
- Tiểu Quỳ, tối hôm qua sao tôi về được?
- Đã quên rồi nhỉ?
Tiểu Quỳ khom lưng nhìn cô, vẻ mặt như là nhìn ra chút gì, cô cố ý không nói, mà là cầm chén bưng lên.
- Ngài uống cái này đi đã, em sẽ trả lời nữa.
- Cô nói trước đi!
Ký ức tối hôm qua của Ý Ý vẻn vẹn dừng lại trước khi ngủ, lúc đó xe còn chạy, cô ôm lấy thân, mặt quay về phía cửa sổ xe, cảnh sắc bên ngoài chạy ngược chiều xe, sau đó, cô liền ngủ mất, khi... tỉnh lại thì đã đây rồi, một số ý nghĩ kinh sợ vang lên trong đầu, cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới, càng nghĩ, đáy lòng càng lạnh.
- Không uống sao? Đáng tiếc a, em sáng sớm đã nấu a.
Tiểu Quỳ dời đi mắt của cô, múc một thìa, chậm rãi hướng về phía Ý Ý, khói nóng xộc vào trong lỗ mũi.
Ý Ý gấp đến độ không được, cũng không quản mùi vị khó ngửi, bưng tới, muỗng cũng không cần, bưng uống.
- Hiện tại có thể nói chứ?
Tiểu Quỳ thật cao hứng cầm cái chén đặt lại trong khay, nhẹ nhàng nói một tiếng.
- Ngài là được Nam Cảnh Thâm ôm trở về.
Ý Ý nhất thời như bị sét đánh.
- Hắn, ôm tôi trở về?
- Đúng rồi, Hồ Bá cùng Bạc đại ca đều nhìn thấy, có điều ai cũng không có cản hắn, làm sao vậy, có cái gì không đúng sao?
Không đúng, quá không đúng rồi.
Cô là phụ nữ đã kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-the-kho-do-thu-tich-cung-chieu-vo-ngot-ngao/1781679/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.