Từ Nam Phong ở trấn cổ nhỏ Kinh Châu đợi Lĩnh Nam phái người đến tiếp ứng.
Có điều Từ Nam Phong không ngờ được Cửu công chúa tự mình đến đón nàng.
“Tiểu Dao nhi không phân thân ra được nên để muội đến đón tẩu.” Chỉ mấy tháng không thấy, Cửu công chúa lại phát ra khí chất thành thục lạnh lùng, bỏ đi một phần yêu kiều mềm mại của thiếu nữ, nàng lại càng trở nên thẳng thắn hơn.
Cửu công chúa mặc một bộ váy đỏ thắm mạ vàng, chân váy xòe ra như một đóa sen hồng nở rộ trong nước. Nữ nhân bình thường mặc lên sẽ không phô bày được hết sự diễm lệ của bộ y phục này, nhưng mặc trên người nàng lại vừa vặn phù hợp, chỉ cần tô thêm chút son đỏ đã trở nên diễm lệ vô song.
“Cửu công chúa, mọi người vẫn khỏe chứ?”
“Ban đầu thực sự không quen được. Ngôn ngữ nghe không hiểu, tập tục cũng không giống nhau, tùy ý đến một chỗ cũng đụng phải mấy con muỗi, kiến, rắn, lại không thấy được người muốn thấy, len lén khóc không biết bao nhiêu lần. Sau đó thật vất vả mới thích ứng được, hắn … lại xảy ra chuyện như vậy.”
Hắn trong câu nói kia, đương nhiên là ám chỉ Kiếm Nô.
Vừa nhắc đến việc này, trong lòng Từ Nam Phong lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cửu công chúa nhìn ra suy nghĩ trong lòng, nàng, làm ra vẻ không để tâm, cười một tiếng “Ngay từ đầu muội cũng từng cảm thấy hận. Hận Kiếm Nô không nghe lời, hận Tứ ca suy nghĩ không chu toàn, cuối cùng nhận ra, người đáng hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung/1847073/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.