Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Edit: Rindoll
_______________
Mạc Tiểu Miêu xù lông hận không thể có thuật tàng hình.
"Hệ thống, tui đổi thêm một giờ nữa!" Cậu tính toán chốc lát rồi nhịn đau nói.
Hệ thống công chính nghiêm minh: "Khoảng cách đổi hai lần quá ngắn, cần ba mươi giây để làm lạnh thời gian."
Mạc Vân Thịnh: "#¥%! @#" Đừng nói ba mươi giây, một giây thôi cậu cũng muốn điên rồi á!
Hệ thống: "Còn mười lăm giây."
"!!!!" Cuối cùng Mạc Vân Thịnh không có tinh lực để ý phó quan bị bắt mang đi, cậu ôm đầu vội xông vào phòng tắm.
Lần trước cậu biến thân, đau gần chết luôn.
Cậu chạy nhanh như bay, nhưng không so được với cánh tay như sắt của Lạc Hàn Diễn, Boss chỉ cần giơ tay thì đã bắt gọn được cổ tay mảnh khảnh của cậu, tay thiếu niên sắp chạm đến cửa phòng tắm thì bị ôm ngược trở về trong lòng ngực dày rộng ấm áp.
Mạc Vân Thịnh khóc không ra nước mắt, giơ tay Nhĩ Khang* về hướng phòng tắm.
(*) Tay nhĩ khang: Xẹt gu gồ sẽ thấy tay nhĩ khang nhé. Nếu xem trong blog thì sẽ có hình minh họa rồi.
Giờ thì... Làm sao bây giờ.
"Tước gia, em muốn đi WC nha, meo meo meo! Mau thả tui ra!" Trong lúc Mạc Vân Thịnh nôn nóng, chợt lỡ miệng dùng hai loại ngôn ngữ thông dụng.
Lạc Hàn Diễn nhìn Mạc Vân Thịnh chằm chằm, cuối cùng cũng buông tay.
Mạc Vân Thịnh giống như một cơn lốc xoáy chạy vọt vào phòng tắm, cậu khóa mạnh cánh cửa ngay một giây cuối cùng biến thân. Cơn đau nhói nhẹ thấm từ trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-manh-nhat-van-nguoi-me/183289/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.