edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
Vong Xuyên phun cọng cỏ dại trong miệng, đứng thẳng người lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đang đi tới.
“Chó ngoan không cản đường.” Mạc Tà Ly mặc quần áo đỏ tươi, còn đeo một đóahoa* đỏ thẫm bằng lụa ở trước ngực. Hết sức sốt ruột la hét.
*Đóa hoa mà chú rể đeo trước ngực khi bái đường.
Vong Xuyên cười lạnh nói: “Ngươi đã tự hạ thấp giá trị con người mình, tacũng không cần khách khí. Đánh rắn phải đánh giập đầu, đó lại là sởthích của ta!” Dứt lời, người của phong đao thiên hạ đang mai phục lũlượt kéo ra, bao vây bọn họ!
“Lang huynh, người này không phải là Mạc Tà Ly, ta rời đi trước, có việc phát tín hiệu.” Cuộc chiến chưa kịp bắt đầu, Nguyên Thần Trường Không liền phát hiện chỗ không đúng, vộivàng truyền âm cho Vong Xuyên, lách mình rời đi.
Không hổ là Mạc Tà Ly, rất gian trá!
Vong Xuyên giận dỗi, nhẹ thở nói một chữ: “Giết.”
Một cuộc chiến đấu hừng hực khí thế trong thoáng chốc nổ tung.
Khi Nguyên Thần Trường Không chạy tới chánh điện, đám người của Sơ Lâu Anhcùng đám người của Thanh Phong đang chém giết không phân cao thấp. Nếukhông phải có Mạc Tà Ly ở giữa phá rối, chỉ sợ người Trung Nguyên đã sớm đầu lìa khỏi cổ.
“Mạc Tà Ly, đây là lần cuối cùng bổn tọa cùng ngươi giao chiến!”
Nguyên Thần Trường Không hờ hững nói, liền dụ người ra khỏi chánh điện. Mất đi người trợ giúp, người Yểm cung khí thế hùng mạnh, dồn ép đám người nhân sĩ trung nguyên phải tháo chạy.
Ngoài phòng, hai người đứng đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-liet-the/565640/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.