“Lang huynh, an nguy của tại hạ cùng đồ nhi tiện thể giao cho huynh.”
Nguyên Thần Trường Không thực thành khẩn nhờ cậy nói, lập tức một phen túmQuân Tiểu Tà trên lưng ngựa xuống, che chở phía sau lưng hắn. Khóe miệng hơi gợi lên cười khẽ, càng xem càng đáng đánh đòn. Quân Tiểu Tà hướnglên trời mãnh liệt mắt trợn trắng, em gái ngươi!
“Đồ nhi, ngươilại đang mắng vi sư.” Ánh mắt người nào đó phía sau lưng giống như nhìnthấu nàng, lành lạnh nói. Quân Tiểu Tà khóe miệng run rẩy: “Sư phụ…”Không dám oán thầm nửa câu.
Bên kia, nội lực Vong Xuyên sung túc, trang phục vải bông áo xanh ngay lập tức phồng to dựng lên, dưới chânbỗng nổi lên một trận kình phong, tóc đen phất qua, đôi mắt đen láy hiện lên một chút màu tím quỷ dị.
“Phượng Hoàng trại chủ, mời ra tay.”
“Ha ha a, vị ca ca này thật đúng là tự tin.”
Phượng Hoàng chân đạp cung, bàn tay trắng nõn xinh xắn nhẹ nhàng kéo dây cung, tựa như đang bắn ra dây thun bình thường dễ dàng đem cung tiễn thật lớn lắp vào dây cung.
“Chú ý nha.” Nàng cười khanh khách, mắt tongập nước hiện lên một chút ngoan độc tàn bạo, trong nháy mắt, cổ taybuông ra, tên ra khỏi cung.
Tên như ngôi sao rơi xuống, mũi tên hung mãnh bắn tới.
Mắt Nguyên Thần Trường Không lộ ra trầm ngưng, thân hình nháy mắt di độngđến bên cạnh Quân Tiểu Tà, dắt tay nàng: “Đồ nhi nhìn cẩn thận.” Khi nói chuyện, xuất ra nội lực, tùy thời sẽ bảo vệ nàng an toàn.
Nói thì chậm, chuyện thì nhanh, chỉ trong nháy mắt, mũi tên sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-liet-the/262835/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.