Chương trước
Chương sau
Edit: Yáng
***
Du Vãn tắm rửa xong cả người sảng khoái, cô mở máy tính ra nhanh chóng gõ chữ, trong lúc đó Giản Vũ Nùng gọi video tới, vì thế cô một người làm hai việc, vừa nói chuyện phiếm với Giản Vũ Nùng vừa sắp xếp mạch suy nghĩ của vụ án trong tiểu thuyết.
"Không biết anh tao cùng Thẩm đạo nói cái gì nhỉ?" Du Vãn vẫn có chút bận tâm, dù sao anh trai cô thấy cô và Thẩm Thanh Châu ở gần nhau đều tỏ ra không thoải mái.
Giản Vũ Nùng gọi pizza ăn cùng với dưa chua mà mấy hôm trước Du Vãn gửi sang, "Trò chuyện công việc thuận tiện hàn huyên một chút về mày, hai người đàn ông còn có thể nói chuyện gì chứ, chẳng lẽ còn tâm sự làm chuyện đó?"
Du Vãn trợn mắt nhìn Giản Vũ Nùng, "Mày chỉ mong Du gia nhà tao không có người nối dõi phải không?"
Giản Vũ Nùng cười gian, "Bức tranh vẽ Thẩm Thanh Châu cùng Du Hoán đứng một chỗ rất đẹp đúng không?"
Du Vãn trấn định gõ chữ, "Không cho mày suy nghĩ những thứ bẩn thỉu đó, OK? Hơn nữa, Thẩm Thanh Châu là của tao, anh tao sao có thể cướp đoạt."
Giản Vũ Nùng cười sằng sặc, "Đã biết thưa Du đại nhân, Thẩm Thanh Châu là của mày, coi như người thân nhất mày cũng không nhường cho."
Du Vãn, "..." TMD, sao nghe cứ là lạ.
Chuông cửa vang lên, Du Vãn nói, "Tao đi mở cửa, chắc là anh tao đến rồi."
"Ừ."
Quả nhiên là Du Hoán, nói chuyện xong với Thẩm Thanh Châu cũng không đi ngay, mà tới phòng Du Vãn nhìn một chút. Du Hoán đi tới thấy máy tính trên bàn, góc bên phải màn hình hiện video rất nổi bật.
"Vũ Nùng, em cũng ở đây à." Du Hoán đứng ở trước máy vi tính, nhìn Giản Vũ Nùng tay trái cầm một miếng pizza, tay phải cầm một cái dĩa, "Em lại đang ăn mì ăn liền?"
Giản Vũ Nùng phất phất tay với Du Hoán, "Du ca, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Du Hoán dừng một chút, "Trước kia không phải anh đã nói với em là mì ăn liền không được ăn nhiều sao, sao em lại vẫn ăn?"
"Không có, em bây giờ một tháng chỉ ăn một hai lần, thật đấy."
Du Vãn lặng lẽ từ phía sau bước lên, "Ha ha, tao hỏi mày, hai ngày trước tao gửi cho mày một rương, bây giờ còn lại không nhiều chứ!"
"Thừa rất nhiều!!" Giản Vũ Nùng giậm chân, "Những lời Du ca ca dạy dỗ em luôn khắc trong tâm khảm, Du Vãn, mày đừng có phá hủy thanh danh của tao."
Du Vãn phẫn nộ.
Du Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, hai nha đầu này từ nhỏ đến lớn đều thích đấu võ mồm, hắn cũng đã thành thói quen, "Lúc nào quay về?"
Giản Vũ Nùng suy nghĩ một chút, "Không bao lâu nữa, nghỉ định kỳ thì em sẽ trở về. Du ca, đến lúc đó đừng để em không tìm được người mời ăn cơm nhé."
"Sẽ không, em về thì anh nhất định mời em ăn một bữa."
"Vậy em yên tâm rồi."
Du Hoán cùng Giản Vũ Nùng nói xong nhìn về phía Du Vãn, "Được rồi, anh tới thăm em một chút, không còn sớm nữa, nhanh đi ngủ đi."
Du Vãn ồ một tiếng, suy nghĩ một chút lại có chút ngạc nhiên hỏi, "Anh, vừa nãy anh ở phòng Thẩm đạo nói chuyện gì thế?"
Giản Vũ Nùng ở một bên tiếp lời, "Anh vừa mới ở bên chỗ Thẩm đạo, bọn em đang thảo luận hình ảnh hai người, rất xa hoa lộng lẫy*, he he."
(Ở đây Giản Vũ Nùng muốn nói là Du Hoán cùng Thẩm Thanh Châu làm việc đó đó:3)
Du Hoán, "?"
Du Vãn ra hiệu Du Hoán không cần quan tâm tới Giản Vũ Nùng, "Rốt cuộc là nói cái gì vậy?"
Du Hoán trầm mặc, nhớ tới lời nói của Thẩm Thanh Châu, từ trước đến nay hắn đều cảm thấy tính tình của Thẩm Thanh Châu quá lạnh lùng, Du Vãn thích hắn ta sẽ phải chịu đau khổ, nhưng lại không nghĩ tới thái độ của Thẩm Thanh Châu cũng không giống hắn tưởng tượng, dường như hắn ta cũng rất để ý đến em gái mình.
"Người lớn nói chuyện, em cũng không cần biết."
Khóe miệng Du Vãn giật giật.
Du Hoán cười cười, giọng nói nghiêm túc, "Anh đi trước, anh sẽ chú ý em và Thẩm Thanh Châu, hơn nữa sẽ thường xuyên gọi điện kiểm tra tình hình, nếu mà sau này anh phát hiện hắn ta đối với em không tốt thì anh sẽ không đồng ý để hai người ở cùng một chỗ."
Trong lòng Du Vãn có chút xúc động, "Em biết rồi, anh không cần lo lắng, anh ấy sẽ không đối xử tệ với em đâu."
Du Hoán lắc đầu, "Em bị anh ta mê hoặc rồi."
Giản Vũ Nùng ở đầu bên kia video, "Nói vô cùng chuẩn xác."
Du Vãn, "..."
Sáng sớm hôm sau, Du Vãn chạy đến phòng của Thẩm Thanh Châu.
"Uông uông."
"Anh ấy đang ngủ hả."
"Uông."
Du Vãn sờ sờ đầu Đậu Đỏ, "Đói bụng không, tao làm bữa sáng cho mày nhé."
Du Vãn đi tới phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng. Rất nhanh, hương thơm tỏa ra bốn phía, Đậu Đỏ ở một bên hưng phấn không thôi, Du Vãn để một phần đặt xuống đất cho nó, "Đậu Đỏ, mày có biết hôm qua hai người họ nói gì không?"
Đậu Đỏ bẹp bẹp ăn cơm sáng.
Đậu Đỏ đương nhiên sẽ không để ý Du Vãn, Du Vãn thở ngắn than dài.
"Bàn công việc, không thì nói cái gì." Đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lùng của người nào đó, Du Vãn sửng sốt, ngước mắt nhìn hướng lên trên, khuôn mặt vui vẻ, "Chào buổi sáng."
"Ừ."
"Khẳng định không chỉ bàn công việc, hai người nói về em đúng không?"
Thẩm Thanh Châu mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước, "Tự luyến, nói về em làm gì."
"Sáng sớm đừng uống nước lạnh." Du Vãn đem chai nước trong tay anh lấy tới, sau đó nói, "Em mới không tin, anh trai yêu thương em như thế, làm sao có thể không chất vấn anh."
Thẩm Thanh Châu dừng lại, ngoảnh lại nhìn cô, phảng phất ý muốn nói, trên đời này sao lại có người mặt dày như thế.
"Quên đi, hai người không nói em cũng biết!" Du Vãn nhíu mày, "Em không hỏi nữa, ăn sáng đi."
Thẩm Thanh Châu nhìn một chút, "Bữa sáng đâu?"
"Anh làm đi."
"Cái gì?" Thẩm Thanh Châu nhìn thoáng qua Đậu Đỏ đang ăn sung sướng, cho nên là Đậu Đỏ có ăn còn mình thì không?
Du Vãn giúp anh rửa sạch xoong nồi, "Hôm nay chúng ta ăn sandwich giăm bông phô mai, anh tới làm đi."
Thẩm Thanh Châu, "...."
"Rất đơn giản, đem bánh mì cắt lát, đánh trứng, sau đó đem bánh mì nhúng vào trứng... Ôi trời, anh đem bánh mì lấy ra đã."
Thẩm Thanh Châu đứng yên không nhúc nhích, Du Vãn không thể làm gì khác hơn đành phải đánh trứng trong bát rồi giao bát vào tay Thẩm Thanh Châu, sau đó tự mình đi lấy bánh mì, "Làm việc nhanh một chút, lát nữa anh còn phải đến đoàn phim, em cũng sắp chết đói rồi."
Thẩm Thanh Châu híp mắt một cái, cái vị trước mắt này hình như bộc phát thích soi mói, sai khiến anh cũng vô cùng thuận miệng, à, gan lớn rồi!
Chiên xong mấy lát bánh mì, để pho mai tan chảy lên...
Cuối cùng Thẩm Thanh Châu vẫn có ý định tha cho Du Vãn, yên lặng làm theo chỉ dẫn của cô.
"Thơm quá, hình như ăn rất ngon, anh nếm thử đi." Du Vãn dùng dao nĩa cắt xuống, đưa về phía Thẩm Thanh Châu. Thẩm Thanh Châu thấy hành động của Du Vãn liền nghiêng người sang đón.
Nhưng mà....
"Hay là để em nếm trước." Du Vãn lại rụt trở về, không chú ý đến vẻ mặt của Thẩm Thanh Châu, "Ừ... ăn thật ngon." Cầm cốc sữa tươi lên uống một hớp, "Ăn cùng sữa tươi càng ngon."
Thẩm Thanh Châu bình tĩnh nhìn cô.
Du Vãn giống như hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt của người nào đó, bưng đĩa đi về phía Đậu Đỏ, "Đậu Đỏ, mày có muốn nếm một chút không, Thẩm đạo làm đấy."
"Uông uông."
"Du Vãn."
"Hả?"
"Lấy tới!"
"Anh làm thêm một cái đi, cái này để em và Đậu Đỏ ăn."
Huyệt thái dương Thẩm Thanh Châu giật giật, "Đậu Đỏ không thể ăn cái đó."
"Vậy thì em ăn." Du Vãn bưng đĩa đi về phía bàn ăn, "Làm phiền anh, Thẩm đạo."
Vừa mới đặt đĩa xuống, Du Vãn liền cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh, cô kinh ngạc ngước mắt, nhìn thấy Thẩm Thanh Châu - ánh mắt của anh hàm chứa khí tức nguy hiểm.
"Có bản lĩnh rồi đúng không, ừ?"
"Làm gì?"
Thẩm Thanh Châu nhướng mày, "Em cứ nói đi."
Du Vãn nhẫn nhịn áp lực nhìn lại, một lúc lâu mới nói lầm bầm, "Ai bảo hai người không nói cho em biết hai người nói cái gì."
"Muốn biết như vậy?" Thẩm Thanh Châu hơi mấp máy môi, con ngươi màu trà luôn có cảm giác khiến người ta bị hấp dẫn.
Một tay anh chống đỡ ở sau lưng cô, một tay chế trụ bả vai cô, Du Vãn chỉ có thể kẹp giữa cái bàn và anh.
Du Vãn mím môi, hơi hơi ngửa ra sau, "Muốn, muốn a..."
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu tối lại, một giây kế tiếp, Du Vãn bỗng nhiên thấy anh đến gần khuôn mặt cô.
Lần trước gần như vậy là lúc nào...
À, là khi anh uống say, khi đó hơi thở nóng bỏng, đôi mắt mê man, nhưng lần này, hơi thở mang theo chút lười biếng của sáng sớm, mà đôi mắt, là rõ ràng chưa từng có, cô hình như có thể thấy hình dáng của cô trong con ngươi của anh.
Du Vãn hô hấp hơi chậm lại, trên môi mát lạnh, đụng chạm mềm mại. Rõ ràng chỉ là chuồn chuồn lướt, nhưng cả người cô lại bị nụ hôn ấy thiêu đốt.
Cô lẳng lặng nhìn Thẩm Thanh Châu, bây giờ khoảng cách của hai người chỉ có năm xentimet, anh rũ mắt, lông mi đen vừa cong vừa dài.
"Bây giờ còn muốn nghe không?" Thanh âm trầm thấp, Du Vãn cảm thấy có chút ngây ngất.
Du Vãn nuốt nước miếng, "Nếu mà... em còn muốn nghe thì sao?"
Thẩm Thanh Châu giương mắt, khóe miệng hơi cong một chút, bàn tay đang chống trên bàn liền nâng lên đỡ ở sau cổ của cô, đem cô đẩy về phía trước, "Vậy để anh nói cho em biết."
Du Vãn chưa kịp mở to mắt, anh đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Lần này, không giống nụ hôn chuồn chuồn lướt lúc nãy, cũng không giống nụ hôn say rượu ngày đó, vừa liếm vừa mút như đang nhấm nháp một miếng bánh ngọt, nụ hôn của Thẩm Thanh Châu mang theo chút mạnh mẽ, đôi môi mỏng lạnh dịu dàng đè lên môi Du Vãn, dây dưa với nhau, khắp nơi đều lộ ra mùi vị mê hoặc.
Gương mặt Du Vãn đỏ bừng, lúc này cô mới biết rõ, đây là Thẩm Thanh Châu thanh tỉnh, không phải Thẩm Thanh Châu ý thức hỗn loạn...
Cả người cô bị anh ôm vào trong ngực, chỉ có thể dựa vào anh đứng thẳng, cô không nhắm mắt, cô không bỏ được, cô là muốn nhìn một người lạnh lùng xuất trần như Thẩm đạo cũng ăn khói lửa nhân gian.
Từ từ, hô hấp của hai người đều có chút dồn dập. Đến lúc cả người Du Vãn nhũn ra thì Thẩm Thanh Châu mới rời khỏi môi cô, Du Vãn nháy mắt liều mạng hít thở không khí.
Thẩm Thanh Châu cười cười, chậm rãi nói, "Đây chính là anh nói cho anh trai em biết câu trả lời."
Du Vãn mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Thanh Châu, "Không phải là em theo đuổi anh, mà là... anh muốn có được em."
Mười hai giờ trưa.
Du Vãn ngồi trên ghế sofa ở phòng Thẩm Thanh Châu, bên cạnh là bộ dáng lười biếng của bạn học Đậu Đỏ.
"Đậu Đỏ, lúc sáng mày có... nhìn thấy không?"
Đậu Đỏ không mở miệng, thay đổi một tư thế thoải mái hơn rồi lại nằm xuống.
Ánh mắt Du Vãn có chút mê mang, "Thẩm tiên sinh nhà mày vậy mà hôn tao, còn đem tao ép tới gắt gao."
Đậu Đỏ, "..."
Du Vãn, "Cho nên, mày cũng là lần đầu tiên thấy hình ảnh nóng bỏng như thế đúng không. Ừ... mày thật may mắn."
Đậu Đỏ, "..."
"Đinh đinh."
Mạch suy nghĩ của Du Vãn vẫn dừng lại ở một màn lúc sáng sớm thì bị chuông điện thoại kêu giật mình, "Alo, alo?"
"Sao nửa buổi không nghe điện thoại?"
"Em, em xem ti vi, không nghe được."
Du Hoán ồ một tiếng, "Anh ở đoàn phim của bọn em, đợi lát nữa em không có việc gì thì tới dùng cơm."
"Hả? Anh đến đó làm gì?"
Du Hoán hừ một tiếng, "Ban đầu nghĩ là em ở đây, chẳng qua là đến khảo sát em và Thẩm Thanh Châu, kết quả chỉ thấy mỗi hắn ta không thấy em, em mau tới đây đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.