Edit: Yáng
***
"Thẩm đạo, Thẩm đạo? Thẩm tiên sinh? Này.... Thẩm Thanh Châu." Du Vãn dùng sức đỡ lấy anh, vẻ mặt mơ hồ, cứ như vậy ngủ?
Cô duỗi tay vòng qua eo của anh, phòng ngừa anh trực tiếp ngã trên mặt đất, "Anh muốn ngủ cũng đừng ngủ như vậy... này, tôi không ôm được anh."
Du Vãn không thể làm gì, đành phải đỏ mặt kéo anh hướng đến sofa bên cạnh, Thẩm Thanh Châu cơ hồ đem tất cả sức nặng đặt ở trên người cô, Du Vãn dùng hết sức lực mới đặt được anh xuống ghế sofa, người cô cũng theo quán tính hướng trên người anh nằm xuống.
Thẩm Thanh Châu rất buồn ngủ, trong mơ hồ chỉ thấy một gì đó cái mềm mại nằm trên người anh, trong vô thức liền đem cô ôm vào lòng. Du Vãn bị anh ôm, giãy giụa muốn đứng lên.
"Đậu Đỏ, đừng động.."
Du Vãn, "..."
Cố gắng từ ngực anh đi ra, nhưng anh lại càng ôm chặt. Mấy lần sau đó Du Vãn liền buông tha, lẳng lặng tựa ở trên cánh tay anh.
Lần đầu tiên cô nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn nhìn rõ khuôn mặt anh nhẵn nhụi không có lỗ chân lông. Du Vãn nhớ tới nụ hôn vừa rồi của anh, tim đập loạn nhịp, Thẩm Thanh Châu, là say đi?
Du Vãn mím môi, nói nhảm.... Nếu không phải say, sao tính tình có thể đại biến như thế. Haizzz, không biết sáng mai anh có còn nhớ chuyện tối nay hay không, nếu nhớ thì không biết anh sẽ có vẻ mặt gì??
Nếu như nghĩ không ra... như vậy cũng tốt, Du Vãn không tự giác giương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-ky/47091/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.