Edit: Yáng
***
Dọc đường đi Du Vãn đều cười không kìm chế được.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Châu không còn lạnh lùng, ngược lại còn có chút ôn nhu, dịu dàng, mặc dù ý cười hời hợt nhưng lại dễ dàng tỏa sáng trong bóng đêm hoang vu, một khắc kia, Du Vãn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Lái xe đến gara ở dưới tầng ngầm của khách sạn, bốn phía an tĩnh, Thẩm Thanh Châu dừng xe phía trước, cởi dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Du Vãn, "Xuống xe."
Du Vãn nhìn đôi mắt màu trà của anh, sau đó cúi đầu đáp một tiếng.
Thẩm Thanh Châu nhìn cô chằm chằm, thấy cô trả lời xong nhưng cũng không có ý muốn xuống xe, "Còn muốn ở trên xe?"
Nhưng thật ra là Du Vãn suy nghĩ quá nhập tâm nên quên cả xuống xe. Cô từ trước đến giờ không cảm thấy mình là hoa si hay nhan khống, nhưng kể từ khi nhìn thấy Thẩm Thanh Châu đều cảm giác anh làm gì cũng đẹp, ngay cả bộ dáng nhíu mày cũng đẹp mắt.
"Nhìn đủ chưa?" Thẩm Thanh Châu khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Thẩm Thanh Châu, khuôn mặt này của anh, không cười nhiều thật quá đáng tiếc." Vẻ mặt Du Vãn "vô cùng đau đớn", thậm chí quên cả xưng hô, gọi thẳng cả tên Thẩm Thanh Châu.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Châu liền xuất hiện vết nứt, "Không cần cô quan tâm, hiện tại cô chỉ cần quan tâm đến bữa tối thôi."
Du Vãn chậc chậc lắc đầu, thầm nói, "Du Hoán cũng biết dùng khuôn mặt của mình để kiếm kế sinh nhai..."
Thẩm Thanh Châu cũng không nghe rõ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-sung-ky/47088/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.