Lúc này, nửa người dưới của Mộc Cẩm Nhu đã bị cổ hỏng của Cực Ác Ma Xà xoắn lấy, sức lôi kéo to lớn kia rất có thể sẽ kéo cả Dạ Trầm Uyên cùng đi vào!
Không những vậy mà máu của Cực Ác Ma Xà còn có tính ăn mòn, thanh kiếm chống đỡ hai hàm đã đâm rách khoang miêng của nó. Mặc dù Dạ Trầm Uyên đã dùng linh khí để bảo vệ cơ thể, nhưng máu của nó vẫn theo lưỡi kiếm chảy xuống mu bàn tay của hắn, chỉ trong nháy mắt đã tạo nên một hố đen!
Cho dù như vậy nhưng Dạ Trầm Uyên vẫn không buông tay, rõ ràng chỉ cần buông Mộc Cẩm Nhu ra thì hắn có thể ra ngoài ngay lập tức, vốn không cần phải mạo hiểm như này!
Dạ Trầm Uyên hiểu ý của Mộc Cẩm Nhu nhưng không hề trả lời. Dù thế nào đi nữa thì nữ nhân trước mặt này đã chăm sóc hắn vào năm năm đầu đời của hắn. Cho nên, mặc kệ bà có thân phận gì, lập trường gì, hắn cũng không thể nhìn bà chết!
Lúc này, Nguyên Sơ cũng rất sốt ruột, vì cứu Dạ Trầm Uyên mà nàng đã lấy ra mười hai thanh Phi Kiếm để ngăn cản đường chạy của Cực Ác Ma Xà!
Cực Ác Ma Xà bị nhốt trong Kiếm Trận nhưng toàn thân tản ra sát khí bức người, khiến cho Nguyên Sơ không thể đến gần!
"Tiểu Uyên, ngươi không sao chứ!"
Nguyên Sơ vô cùng lo lắng mà truyền âm cho Dạ Trầm Uyên, nhưng lúc này hắn lại không có cách nào để trả lời nàng. Còn lão Lệ vì muốn giúp Dạ Trầm Uyên tranh thủ thời gian nên nãy giờ vẫn dùng thần thức tấn công Cực Ác Ma Xà, trong ứng ngoài hợp cùng với Nguyên Sơ.
Sau một trận tiếng động rung chuyển to lớn, dường như Cực Ác Ma Xà hơi buông lỏng Mộc Cẩm Nhu ra. Dạ Trầm Uyên thấy thế lập tức cố gắng hơn, trên tay nổi đầy gân xanh, ra sức kéo Mộc Cẩm Nhu ra bên ngoài!
Nhưng đúng vào lúc này, Mộc Cẩm Nhu lại khóc nói: "Ngươi từ bỏ đi.. Cho dù ngươi có cứu ta ra.. Ta, ta cũng không nói cho ngươi biết phụ thân ruột của ngươi là ai!"
Nếu nói cho hắn biết, đồng nghĩa với việc con trai của nàng rất có khả năng sẽ phải chết. Mộc Cẩm Nhu không muốn làm hại bất cứ ai, lúc này càng không muốn hại hai đứa bé này nữa.
Hơn nữa Hỗn Nguyên Ma Tổ chết rồi, trụ cột tinh thần nhiều năm như vậy đã sập, tích cách của bà vốn yếu đuối, nên bây giờ cũng không còn ý nghĩ muốn sống!
Nếu sống mà không có mặt mũi đối mặt với Dạ Trầm Uyên, thì không bằng chết đi còn hơn!
Trong lòng Mộc Cẩm Nhu ngũ vị tạp trần, một giây sau lại phun ra máu bởi vì nửa người dưới bị bắp thịt trong cổ họng con rắn xoắn nát..
"Tiểu Uyên.."
Cuổi cùng, hai mắt bà rưng rưng, tươi cười nhưng tràn đầy đau khổ nhìn người đang vươn tay ra cứu bà.
"Ngươi biết không? Ta đã gả cho hai người nhưng không một ai là người phu quân thực sự! Không những vậy ta còn sinh ra một bạch nhãn lang, hắn không chịu nhận ta, còn xem ta như nỗi sỉ nhục của hắn. Hắn từng đến Dạ gia, nhưng lại không đồng ý đến nhìn ta dù chỉ một lát.."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]