Chương trước
Chương sau
Editor: Xi

Nguyên Sơ đi theo thủ hạ của Hỗn Nguyên Tông, đến nơi ở của phu nhân kia, đẩy cửa ra, Nguyên Sơ còn chưa kịp đi vào, một nữ nhân đã chạy nhanh ra, vốn là mặt bà đầy ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Sơ, lại biến thành kinh sợ!

"Ngươi là ai?"

Giọng nói bà dịu dàng, cho dù ngữ khí không được thân thiện lắm, Nguyên Sơ cũng không thấy bị xúc phạm.

Nàng còn chưa kịp lên tiếng, tên tay sai đưa nàng đến đã nói: "Phu nhân, đây là nữ nhân mới tới, cũng có thân thể thuần âm, Ma Tổ cho nó tới đây."

Sau khi hắn nói xong, lập tức lui xuống, hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ lảo đảo sắp ngất của đối phương.

Nguyên Sơ hoài nghi nhìn chằm chằm người trước mặt, chần chờ mở miệng: "Bà là.." Là mẫu thân của Dạ Trầm UYên sao?

"Ngươi là hồ ly tinh từ phương nào?"

"Hả?"

Nguyên Sơ còn chưa nói dứt lời, đã bị đối phương cắt đứt, nàng chỉ tay mình, buồn bực hỏi: "Bà nói ta? Hồ ly tinh sao?"

Gương mặt tú lệ của người kia lộ ra vẻ tức giận: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Bà cắn răng nói: "Đừng tưởng rằng ngươi trẻ hơn ta, là có thể cưỡi lên đầu ta được! Ta, ta cũng là thân thể thuần âm!"

Bà vừa nói xong còn ưỡn ngực ra, tuy giọng nói độc ác, nhưng lại có chút bướng bỉnh.

Nguyên Sơ suýt nữa thì phun ra ngụm máu, thân thể thuần âm? Người này.. Chẳng lẽ thật sự là mẫu thân Dạ Trầm Uyên? Khác hẳn trong tưởng tượng của nàng!

*

Bên kia, Dạ Trầm Uyên nhờ có cảm ứng tức thì của mình, đã tìm được vị trí lân cận của Hỗn Nguyên tông, ngay lúc hắn định đi vào sương mù để tìm, một thiếu nữ đột nhiên bay ra từ trong làn sương mù, vừa thấy hắn, lập tức nhận ra hắn!

"Là huynh!"

Dạ Trầm Uyên cũng nhận ra Vạn Linh Nhi, thấy nàng ở đây, vội vàng nắm lấy tay nàng hỏi:

"Tiểu nữ hài đi chung với ngươi đâu?"

Vạn Linh Nhi hơi sững sờ, vô thức nói: "Nàng ấy vẫn ở trong, nhưng nàng ấy bảo ta nói cho huynh, bên trong có ít nhất hai Nguyên Anh, còn có một tên đang trên đường trở về! Cho nên nàng ấy muốn ta và huynh đi nhờ các nước lân cận, mời tôn giả Nguyên Anh của bọn họ tới trợ trận, sau đó nàng ấy ở bên trong nội ứng ngoại hợp với chúng ta.."

"Đáng ghét!"



Dạ Trầm Uyên đột ngột văng ra hai chữ, sắc mặt tái xanh cắt đứt lời nàng.

Vạn Linh Nhi thấy hắn xoay đầu định đi, vội vàng kéo tay hắn lại: "Huynh đừng vội! Ta là công chúa của Phượng Triều quốc, ta chắc chắn sẽ cho người tới cứu nàng ấy!"

Đúng lúc, một đám người chạy tới từ sau lưng Dạ Trầm Uyên.

"Linh nhi!"

Vạn Linh Nhi vừa quay đầu lại, đôi mắt bừng sáng!

"Hoàng huynh!"

"Linh nhi, muội không sao chứ!" Thái tử Vạn Phong của Phượng Triều quốc quan sát muội muội mình từ trên xuống dưới: "Vị tiểu huynh đệ này nói muội bị Hỗn Nguyên tông bắt, muội.."

"Muội không sao!" Vạn Linh Nhi kéo hắn, nhanh chóng kể lại cho hắn toàn bộ những chuyện đã xảy ra, sau đó giận dữ nói: "Hoàng huynh, ngày nào Hỗn Nguyên tông còn chưa bị diệt trừ, lòng muội vẫn bất an ngày đó, nhân cơ hội này, chúng ta nhất định phải tiêu diệt bọn chúng!"

Vạn Phong nghe vậy, gật đầu liên tục: "Muội yên tâm, lúc huynh tới, Phụ hoàng đã đi mời người về, lão tổ tông và lão giả Nguyên Anh ở nước láng giềng kia sẽ tới nhanh thôi."

Bỗng nhiên, một tiếng vang đùng đùng vang lên, âm thanh kia rõ ràng đang ở rất gần, nhưng mọi người lại không phân biệt được là ở đâu!

"Không ổn!" Sắc mặt Vạn Linh Nhi thay đổi, "Hỗn Nguyên tông khởi động đại trận tiềm ma, đảo nhỏ kia sẽ chìm xuống biển! Bọn chúng muốn tẩu thoát dưới nước!"

Dạ Trầm UYên nghe xong, đột nhiên cắn chảy máu ngón tay mình, hắn dùng máu để tuyên thệ, mạnh mẽ triệu hoán Bạch Long, để thỉnh cầu có được cảm nhận chuẩn xác!

Mà Nguyên Sơ chỉ thấy đầu óc chóng mặt, một quả trưng tròn vo xuất hiện trên tay nàng, dường như nó rất hưng phấn, nhảy nhót như muốn nói điều gì.

- - cảm nhận được!

Sau khi Dạ Trầm Uyên dùng cấm thuật, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng hắn không để ý nhiều, lấy ra pháp bảo Ngàn Ti Cổ, cầm lấy một đầu, đầu kia ném vào tay Vạn Phong, nói nhanh:

"Ta đi trước, đợi một lát nữa tôn giả tới, các ngươi cứ bám theo sợi tơ này mà tới tìm ta!" Nói xong, hắn biến mất.

Là thuấn di, người này vậy mà lại có thể thuấn di!

Vạn Linh Nhi sợ ngây người: "Nha đầu kia biết bay thì thôi, thiếu niên này lại còn biết thuấn di, rốt cuộc bọn họ là tiểu quái vật từ đâu tới?"

Vạn Phong nhìn Ngàn Ti Cổ trong tay, thấy Dạ Trầm UYên đã xuống nước, không khỏi có chút nóng nảy: "Đại trận tiềm ma có thể thần hành ngàn dặm dưới nước, làm sao mà hắn đuổi theo kịp chứ? Linh nhi, hay là muội ở đây chờ mấy người lão tổ tông tới, huynh dẫn theo người tới giúp tiểu huynh đệ kia một tay!"

Vạn Linh Nhi gật đầu một cái.



Bỗng nhiên, bảy tám tên mang theo hơi thở ma quỷ xuất hiện trên bầu trời ở hải vực.

Vạn Linh Nhi kinh hoàng, vội vàng núp sau lưng Vạn Phong: "Hoàng huynh! Chính là bọn chúng! Tên trước mặt kia chính là Đại trưởng lão của Hỗn Nguyên tông!"

Đại trưởng lão kia vốn là không muốn xuất hiện, nhưng hắn lại không ngờ Vạn Linh Nhi có thể thoát ra được! Hắn thấy thực lực của đối thủ cao nhất cũng chỉ là Kim Đan, lập tức nổi lên ý nghĩ muốn bắt người.

"Công chúa.. Ngươi thực sự rất không ngoan, mau trở về cùng ta!"

"To gan!" Vạn Phong che chở Vạn Linh Nhi ở đằng sau, vẻ mặt tái xanh hạ lệnh: "Người đâu, bày binh bố trận! Hôm nay nhất định phải bắt lại tên ma đầu kia!"

*

Bên kia, Mộc Cẩm Nhu thấy Nguyên Sơ có thể tùy ý lấy đồ vật ra, ngay lập tức đoán được thứ trữ vật trên người nàng không có bị lấy đi, một khắc sau liền hô lên cho thị vệ bên ngoài vào bắt!

Nhưng Nguyên Sơ không cho bà cơ hội, nàng cau mày cất trứng rồng đi, giơ tay bịt miệng Mộc Cẩm Nhu.

May mà ở nơi này không có thị nữ, gian nhà lớn như vậy chỉ có hai người họ, đúng là thuận lợi cho nàng.

"Không được nhúc nhích! Nếu không ta lập tức giết bà!" Ánh mắt Nguyên Sơ lộ ra vẻ hung tợn, mà tính tình Mộc Cẩm Nhu lại yếu đuối, trong nháy mắt bị dọa sợ không dám động đậy.

Nguyên Sơ cau mày, nữ nhân này, chẳng lẽ thật sự là mẫu thân Dạ Trầm Uyên sao? Không thể nào, kém quá xa so với trong tưởng tượng của nàng!

Nàng trừng mắt hỏi: "Ta hỏi bà, trước đây, bà là con dâu Dạ gia đúng chứ?"

Vừa nghe thấy hai chữ "Dạ gia", nét mặt Mộc Cẩm Nhu lại trở nên kịch liệt, bà qua quýt xua tay, dường như không muốn nói chuyện.

Nguyên Sơ hung ác nói: "Bà đàng hoàng một chút, ta sẽ để cho bà nói chuyện, hiểu không?"

Bà vội vàng gật đầu, sau đó Nguyên Sơ mới buông tay ra, Mộc Cẩm Nhu đúng là không có kêu lên, chỉ thở dốc dữ dội, ánh mắt kinh hoàng.

"Ngươi, chẳng lẽ là Dạ gia phái ngươi tới bắt ta về? Không.. Ta không về, ta cầu xin ngươi, ngươi coi như chưa từng gặp ta bao giờ được không?"

Bà nắm lấy tay Nguyên Sơ khẩn cầu, Nguyên Sơ không nói gì, nữ nhân này không muốn đi? Nàng nhớ lúc đi dọc đường thấy những nữ nhân kia thật đáng thương biết bao, trong lòng thầm nghĩ, người trước mắt này hình như đầu óc không tỉnh táo?

"Bà thà là đi theo một đám ma quỷ mang tai họa tới cho nữ nhân, cũng không muốn quay về?" Nguyên Sơ xác nhận lại một lần nữa, vẻ mặt kỳ quái nhìn bà.

Mộc Cẩm Nhu gật đầu không chút do dự!

"Bọn họ đối xử với những nữ nhân khác, đúng là hơi quá đáng, nhưng Ma Tổ là phu quân của ta, hắn đối xử với ta.. rất tốt.."

Nguyên Sơ giận đến bật cười: "Vậy bà nói thử xem, hắn đối xử tốt với bà như thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.