Trong lòng tôi giật thót, sững người nhìn bàn tay kia, không biết có nên qua đó xem xét không, trong một tòa tháp Lạt Ma hoang phế nhảy ra một bàn tay người, sự tình này nghĩ thế nào cũng thấy kinh khủng.
Đột nhiên nhớ lại Đao Phong hẳn cũng đã đi vào trong tòa bạch tháp này, mà hiện giờ bốn phía đại điện lại không thấy bóng dáng người đâu, chỉ có một bàn tay ở đây, chẳng lẽ là Đao Phong trốn sau tượng Phật này sao?
Mặc dù trong đại điện ánh sáng tối mờ, khắp nơi tràn ngập hơi thở âm trầm cổ kính, nhưng vẫn như trước có thể nhìn ra khớp xương tay người nọ thô dài rắn rỏi, đúng là tay đàn ông, nhưng sao Đao Phong lại vô duyên vô cớ trốn sau tượng Phật? Dựa theo tính cách của y, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện não tàn như trốn tìm thời cơ hù chúng tôi đâu.
Hay Đao Phong phát hiện sau lưng tượng Phật dát vàng có cơ quan nào đó, không đợi chúng tôi liền tự mình vào đó xem xét, kết quả bị cơ quan vây khốn không ra được, cho nên đưa tay cầu cứu chăng? Nhưng như vậy cũng không đúng, nếu chỉ bị cơ quan vây khốn vậy y chỉ cần lên tiếng cầu cứu, đưa tay ra làm gì? Trừ phi trong bạch tháp này còn có ai khác, người nọ kéo Đao Phong ra sau tượng Phật đồng thời ngăn cản y phát ra tiếng......
Trong nháy mắt đó, trong đầu tôi đã hiện ra nhiều loại suy đoán, dưới chân cũng chậm rãi đi về hướng tượng Phật.
Vạn nhất Đao Phong thật sự bị nhốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-he-liet-co-thuat-phong-quy/199429/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.