“Đột nhiên biến mất tăm? Có ý gì?” Tôi thoáng sửng sốt, lập tức nhíu mày hỏi: “Hai người đang sống sao có thể đột nhiên biến mất, có phải bị Ôn Văn...”
Đường Ninh nghe vậy cắt ngang suy đoán của tôi, khoát tay nói: “Ôn Văn còn chưa có bản lãnh có thể đồng thời giết chết hai người kia đâu, tôi nói không thấy này chính là nghĩa đen, hai người kia là biến mất vào không khí đó.”
Căn cứ vào cách nói của Đường Ninh, họ khi ấy phát hiện một nơi khá quỷ dị, bốn phía toàn bộ là đá trong suốt như thủy tinh, xuyên qua đá có thể thấy phía trước có cánh cửa sắt thật lớn, nhưng quái là quái ở chỗ vô luận dùng phương pháp gì cũng không tới được cánh cửa sắt kia.
Đá trong suốt bốn phía giống như vật sống, chung quy có thể khiến họ cùng cánh cửa sắt bảo trì khoảng cách nhất định, mà càng đi vào trong đá kia, suy nghĩ của mọi người lại càng hỗn loạn, bốn phương tám hướng đều có thể thấy bóng mình phản chiếu trong đá, hơi chút lơ là sẽ bị nhầm ngay.
Càng về sau, cơ hồ tất cả mọi người đều xuất hiện trạng thái ảo giác cùng loại, thậm chí có người nhìn thấy mình trong đá trong suốt lộ ra nụ cười quái dị khác hoàn toàn khi bình thường, nụ cười kia xấu xí dữ tợn, phảng phất như đang cười nhạo những kẻ ngu ngơ họ.
Vừa lúc đó, Sở Vấn Thiên đột nhiên đưa ra đề nghị chia nhau hành động, Đường Ninh đương nhiên không đồng ý, người cô ta mang theo đều chưa quen thuộc nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-he-liet-co-thuat-phong-quy/1331904/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.