Bão cát cuồng mãnh đánh vào người, tôi và Đao Phong theo mèo đen một mạch đi về phía trước, xung quanh vẫn tối tăm mịt mù, hơi cách xa chút sẽ không thấy được bóng người, chúng tôi không biết A Mộc bỏ đi vì nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ có thể dốc sức tìm được hắn và con lạc đà chết tiệt kia.
Tôi giơ tay cố gắng che kín miệng mũi, kính mát của chị Tuyền trong loại cuồng phong này phát huy trọn vẹn ưu điểm của nó, giúp tôi có thể mở to hai mắt thấy rõ đường dưới chân.
Khi loại tiếng chuông cổ quái này càng ngày càng gần, tôi phát hiện cát trên mặt đất xuất hiện hai hàng dấu kéo lê khắc sâu, bên cạnh còn có một vài ấn ký hỗn độn khác, chúng còn chưa bị gió cát nuốt chửng, chỉ ra cho chúng tôi một phương hướng rất rõ ràng.
Tôi kéo Đao Phong, ra hiệu cậu ấy nhìn xuống dưới, sau khi cậu ấy nhìn lướt qua thì gật đầu với tôi, khiến tôi càng chắc chắn dấu vết này cho thấy trừ A Mộc và lạc đà ra, còn có một thứ khác tồn tại.
Đó đến tột cùng là thứ gì? Mới có thể lôi cả một người một đà đi trong cơn cuồng phong này, hoặc có thể đây chỉ là thứ gì đó A Mộc vô tình kéo đến trong quá trình tìm lạc đà về.
Nhưng mặc kệ là gì, nó đều có thể là nguyên nhân khiến A Mộc không cách nào trở về.
Hiểu biết của tôi và Đao Phong về đại mạc cũng không nhiều, hoàn toàn không biết ở đây sẽ có sinh vật gì chờ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-he-liet-co-thuat-phong-quy/1331889/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.