Sưu tầm tất cả tư liệu mất cả ngày, chúng tôi đóng cánh cửa phòng cũ, lên tiếng chào hỏi Lão Hách rồi trở lại phòng lầu hai nghiên cứu.
Bốn người chen chúc trong căn phòng kia, bản ghi chép báo cũ và một đống giấy vẽ nguệch ngoạc bày ra hết, trải trên cái giường tôi đã lót mền xong.
Chú cầm bút vẽ vẽ gạch gạch lên giấy, thỉnh thoảng hỏi đôi câu, Đao Phong và chị Tuyền ở một bên hoặc gật đầu hoặc đưa ra nghi vấn, tất cả sự chú ý của mọi người đều bị những tài liệu này hấp dẫn, từng chút phân tích suy đoán tung tích nhóm năm người năm đó.
Tôi thừa dịp bọn họ không chú ý, cúi đầu tra xét hoa văn trên tay trái.
Không ngoài dự liệu của tôi, hoa văn Túng Quý ấn quả nhiên đã bị ảnh hưởng của viên đá, trong mấy phút ngắn ngủi đã từ ngón tay kéo dài đến lòng bàn tay, tay trái tôi bây giờ đã không còn cách nào nhìn ra, văn sức màu đen vặn vẹo xoắn xuýt trong lòng bàn tay, nổi bật và bắt mắt, cực kỳ có khí chất nghệ thuật tam lưu.
Nếu tôi đoán không lầm, đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Tiểu Hải không gọi mà tự tiện xuất hiện.
Hòn đá kia quả nhiên kỳ dị, nó có thể nảy sinh ảnh hưởng khá lớn với ác quỷ, hoặc cũng có thể là với cả cơ thể người, bởi vì từ khi cầm tảng đá này trong lòng tôi luôn có loại cảm giác quái dị, cảm giác nói không rõ được, như là thứ vô hình trung từng chút vặn vẹo mà tôi không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-he-liet-co-thuat-phong-quy/1331885/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.