Đao Phong không ngờ Lâm Hương có thể tỉnh dậy nhanh như vậy, đồng thời tìm đến chính xác nơi này, cậu ấy kinh ngạc nhìn đối phương hồi lâu, sau đó thản nhiên nói: “Chúng tôi chỉ đến tìm đồ, không hề muốn quấy rầy cô.” 
Lâm Hương khoanh tay trước ngực, trên dưới đánh giá Đao Phong một phen, dường như có cái nhìn mới với cậu ấy. 
“Đã nhiều năm như vậy, tôi lần đầu tiên đụng phải người có thể uống như cậu.” Lâm Hương nói: “Ngay cả tên khốn kiếp Cố Hải kia cũng uống không lại tôi, ở vùng này không ai không biết Lâm Hương tôi nổi danh ngàn chén không say, không ngờ hôm nay lại bị thằng nhóc lông tóc chưa đủ này chuốc đến nằm soài.” 
Nghe vậy, Đao Phong cũng không giải thích gì, cậu ấy chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Hương, muốn biết bà ta hơn nửa đêm chắn ở chỗ này muốn làm gì. 
Lâm Hương thấy Đao Phong không nói lời nào, trong con ngươi thoáng qua chút ảm đạm, tiếp theo khóe miệng nhếch một cái, cười nói: “Các cậu đã quen biết Cố Hải, tôi cũng không có tâm tư tìm các cậu rầy rà nữa, song tôi có một thứ nhờ các cậu chuyển cho ông ta giúp tôi, cứ nói tôi sẽ không giúp ông ta trông coi những cục diện rối rắm này nữa, vật này trả lại cho ông ta rồi tôi sẽ không nợ ông ấy gì nữa, tôi sẽ lập tức rời khỏi Thiên Tân, về sau chân trời góc bể, vĩnh viễn không gặp lại.” 
Nghe những lời này của Lâm Hương, chúng tôi đều giật mình, tôi thật sự không nhìn ra người phụ nữ này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-quy-he-liet-co-thuat-phong-quy/1331883/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.